Sau đó, thật nhiều nhân viên cảnh sát tiến vào, vận chuyển thi thể đi ra ngoài, Hứa Thâm lại im lặng ngồi một bên, quan sát những nhân viên đang bận rộn mà vẫn không khỏi giận dữ nhìn về phía mình trước mắt. Hắn chỉ cười khẽ, dù sao ở bên trong thần điện cũng không có những nhân viên cảnh sát này, nói cách khác, ở nơi đó không có bất cứ một sinh mệnh thể dư thừa nào.
Loại tình huống này, chỉ có thể nói lên rằng, lồng giam tâm linh vốn căn cứ vào hình chiếu từ bên ngoài hiện thực để cấu tạo nên hình thức ban đầu của chính nó.
Về sau, vì hoàn thiện thế giới bên trong lồng giam tâm linh, ở nơi này sẽ xuất hiện một vài thứ không tồn tại bên ngoài hiện thực, tiến hành bổ sung khiếm khuyết.
Nhưng… nếu tất cả đều là giả, thì cần gì phải để ý đến mấy thứ vụn vặt này?
Hứa Thâm tùy ý để cho nhân viên cảnh sát khống chế, khóa chặt mình.
Bề ngoài hắn như một cái xác không hồn mặc cho bọn họ tùy ý thao túng, nhưng trong đầu lại có tâm trạng để tiếp tục quan tưởng tượng thần, tự hỏi bí kỹ tu luyện, thậm chí trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười mỉm tựa như hết thảy mọi chuyện đều chẳng đáng là gì, khiến cho nhân viên cảnh sát đang khống chế hắn không khỏi cảm thấy rét mà run, trực tiếp mở miệng chửi một câu: "Thằng điên".
Rất nhanh, Hứa Thâm đã bị chuyển đến một phòng tạm giam khác.
Bên trong này có đầy đủ các loại trang thiết bị, nhưng được canh phòng càng nghiêm ngặt hơn trước.
Bọn họ khống chế Hứa Thâm vô cùng chặt chẽ, tựa như đang ở trong nhà tù.
Nhân viên cảnh sát áp giải hắn tới nơi này từng tiết lộ một chút, bên trên cho rằng Hứa Thâm là nhân viên thí nghiệm, đã trải qua quá nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng trở nên điên loạn rồi, hiện tại hắn được bọn họ xếp vào loại vật thí nghiệm bị hư hỏng, có lẽ sau này sẽ không tiếp tục dùng đến hắn nữa.
Mà kể cả khi có dùng đến, cũng không được dùng vào những loại thí nghiệm cần được nghiệm chứng, chỉ được dùng làm vật thí nghiệm cho lần đầu mà thôi.
Bọn họ đã coi Hứa Thâm là vật thí nghiệm có tinh thần thất thường, bởi vậy không ai dám tùy ý tới gần hắn.
Hứa Thâm cũng không để ý đến chuyện này, hắn lại tiếp tục quan tưởng tượng thần, và tu luyện.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Những năm tháng tiếp theo không bị người khác quấy rầy, bởi vậy mỗi ngày Hứa Thâm đều mơ mơ màng màng quan tưởng tượng thần.
Hiện giờ, hắn đã nhớ rành mạch mỗi một chi tiết nhỏ bên trên tượng thần nọ. Thậm chí còn có thể nói rằng, ngay cả vẻ bề ngoài của chính mình ra sao, hắn cũng quên mất rồi, nhưng lại nhớ mọi chi tiết của tượng thần kia, cực kỳ rõ ràng.
Thậm chí ở một khắc nào đó, Hứa Thâm còn lầm tưởng mình chính là tượng thần.
Cũng tại một khắc đó, Hứa Thâm có cảm giác biểu cảm trên gương mặt tượng thần kia khẽ nhúc nhích, càng trở nên sống động hơn rất nhiều.
Hắn đang cười, tượng thần cũng đang cười, hắn cười lạnh, tượng thần cũng cười lạnh.
Rơi vào bên trong loại cảm giác kỳ dị, vặn vẹo ấy, dường như trong đầu Hứa Thâm vừa sinh ra một loại ảo giác, hắn cho rằng bản thân vốn là tượng thần.
Cũng ở bên trong trạng thái ý thức hỗn loạn này, Hứa Thâm có cảm giác hắn đã mất đi quyền điều khiển thân thể, ý thức của hắn trở nên phù phiếm, lơ lửng ở một nơi nào đó không biết bên ngoài thân thể.
Rõ ràng thân thể đang hành động, nhưng ý thức của bản thân lại không thể điều khiển được.
Trong lòng Hứa Thâm dâng lên một loại cảm giác bản thân sẽ bị thay thế vị trí.
Rồi ngay khi loại cảm giác này xuất hiện, đột nhiên Hứa Thâm cảm thấy lạnh cả người.
Chẳng lẽ kết quả cuối cùng của quá trình quan tưởng tượng thần, là chính hắn sẽ bị tượng thần thay thế vị trí, chiếm cứ thân thể?
Ý thức được điểm ấy, hắn bắt đầu liều mạng giãy giụa, trực tiếp phát động các loại năng lực, nhưng thân thể lại giống như thoát dây cương, không chịu khống chế.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đang cười lạnh, nhưng rõ ràng với tâm trạng lo lắng hiện giờ của hắn, căn bản không cười nổi.
Hơn nữa… có vẻ như nụ cười lạnh này đang nhằm thẳng vào hành động giãy giụa của hắn, giống như muốn nói với hắn rằng, vô dụng thôi.
Hứa Thâm lại phát hiện năng lực của hắn đã mất đi hiệu lực, ở bên trong lồng giam tâm linh này, hắn chỉ là một kẻ phàm nhân.
Hắn muốn trở về thần điện, nhưng tựa như 'Chốt mở' để trở về cũng mất đi hiệu lực.
Và mặc cho Hứa Thâm phát động năng lực như thế nào, vẫn không thể quay về được, hắn đã bị nhốt bên trong lồng giam tâm linh.
Hứa Thâm có ý đồ ngừng quá trình quan tưởng, nhưng trải qua hơn một ngàn năm quan tưởng, hắn đã quá mức quen thuộc với tượng thần rồi, đến mức kể cả khi đã ngừng quan tưởng, trong đầu cũng sẽ tự khắc lên một bức tượng thần vô cùng rõ ràng chi tiết.
Hứa Thâm hiểu, hắn phải nghĩ biện pháp dời đi tư tưởng của chính mình.
Mà biện pháp dời đi tốt nhất, chính là tìm một vật thay thế vị trí. Nhưng ngoại trừ tượng thần trước mắt, còn thứ gì khiến hắn ghi nhớ cực kỳ rõ ràng đây?
Hiện giờ, sau quãng thời gian quá lâu không soi gương, ngay cả bản thân mình, Hứa Thâm cũng quên mất rồi. Còn thứ gì khiến hắn ghi nhớ nữa?
Nhưng rất nhanh, Hứa Thâm đã tìm được thứ đó rồi.
Mai Phù!
Gần như trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Thâm đã trở nên sáng ngời, tất cả suy nghĩ trong đầu đều nhanh chóng bị bóng dáng của Mai Phù chiếm cứ.
Ngay tại khoảnh khắc bóng dáng Mai Phù xuất hiện, tâm thần Hứa Thâm bỗng trầm tĩnh xuống.
Và vào giây phút ấy, nỗi nhớ nhưng kéo dài cả ngàn năm lại trở nên cực kỳ mãnh liệt.
Tựa như Hứa Thâm vừa nghe được một chuỗi những tiếng kêu rên thảm thiết chói tai. Ngay sau đó, thứ cảm giác bị xâm nhập khác thường kia đã biến mất. Hắn phát hiện mình đã khôi phục lại quyền khống chế thân thể.
Không chút do dự, Hứa Thâm lập tức quay trở về thần điện.
Hắn nhìn về phía tượng thần ở bên trong thần điện, lại có cảm giác dường như gương mặt của tượng thần kia cũng đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng có một điều hơi khác lạ là… Vào thời khắc ấy, hắn chợt cảm nhận được phần mặt nam dữ tợn nọ đã bớt dữ tợn đi, mà phần mặt nữ dịu dàng kia lại trở nên âm trầm.
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, chẳng lẽ bí mật của quá trình triều bái tượng thần, chính là kẻ triều bái sẽ bị tượng thần thay thế vị trí, chiếm cứ thân thể?