Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 992 - Chương 992: Một Giấc Mộng Dài…

Chương 992: Một Giấc Mộng Dài…
Chương 992: Một Giấc Mộng Dài…

Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, bí kỹ này vốn thuộc về Vạn Chủ, hơn nữa, có vẻ như nó còn được xếp vào loại bảo vật vô cùng quan trọng của gia tộc. Không cần biết Nam Ngưng có địa vị cao tới đâu, chung quy lại, cô ấy vẫn là một cô bé, trong tộc không thể mặc cho cô ấy tùy ý khống chế một thứ bảo vật trân quý nhường này.

Có thể nhận được phần hải đăng, hiển nhiên Nam Ngưng đã cố gắng lắm rồi.

Hứa Thâm ở bên trong lồng giam tâm linh, dùng phần hải đăng làm cơ sở, bắt đầu mô phỏng và suy tư về nội dung của phần thâm uyên.

Nhưng bản thân phải tự mình thử nghiệm và viết tiếp một bản bí thuật, tuyệt đối là khó khăn cực lớn.

Mấy trăm năm lại trôi qua.

Một lần ngẫu nhiên ngủ say ở bên trong lồng giam tâm linh, Hứa Thâm đã nằm mơ một giấc mộng thật dài.

Hắn mơ thấy chính mình trải qua hơn một ngàn năm thời gian, ngày qua ngày cuộc sống đều vô cùng buồn tẻ, chỉ có một mình. Xen kẽ trong đó là những đoạn trí nhớ hắn đang luận bàn cùng Nguyên Chủ ở bên trong thần điện, giống như bản thân vừa được trải nghiệm lại một lần nữa cuộc sống của mình.

Chờ tới khi Hứa Thâm tỉnh lại, ý thức trở nên chóang váng, mơ hồ, giống như vừa uống say vậy, nhưng đại não lại vô cùng tỉnh táo.

Được xem lại cuộc đời của chính mình trong hơn một ngàn năm qua, khiến cho rất nhiều chi tiết hắn chưa từng lưu ý đến đều xuất hiện.

Tới tận lúc này, Hứa Thâm mới phát hiện, hóa ra sở trưởng đã sớm làm bại lộ chuyện bên trong phòng tạm giam có camera giám sát bí mật, chỉ là hắn và thanh niên nọ không có chưa chú ý tới mà thôi.

Dù sao thời gian cũng quá dài lâu, rất khó để chú ý đến hết thảy những chi tiết đáng giá.

Ngoại trừ thứ này, Hứa Thâm còn nhìn thấy rất nhiều chuyện mà hắn từng bỏ qua.

Hóa ra, rời khỏi nơi này cũng không khó.

Sau lần ấy, tâm tính của Hứa Thâm trở nên càng ngày càng bình tĩnh.

Chờ đến thời điểm, sở trưởng lại lần nữa tìm đến hắn, còn dùng xiềng xích buộc chặt lên người hắn, bức bách hắn đi vào khuôn khổ, Hứa Thâm mới phát hiện, lúc này hắn đã bị chọn làm người thay thế vị trí của thanh niên trước kia, bị trói buộc ở bên trong phòng tạm giam, cả người đầy vết thâm tím.

Và hắn cũng chỉ có thể nhục mạ sở trưởng, khiến cho kẻ này thỏa mãn, mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng ngay khi nhìn thấy dáng vẻ tương tự với tượng thần của vị sở trưởng nọ, bỗng nhiên trong đầu Hứa Thâm nhảy lên một ý niệm, nếu hắn giết chết sở trưởng ở trong này, sẽ phát sinh tình huống gì?

Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, từ nội tâm Hứa Thâm lập tức sinh ra loại cảm giác kích động và hiếu kỳ không thể ngăn chặn được.

Một ngày nào đó, sau khi Hứa Thâm đã bố trí, sắp đặt hết thảy, chờ đến lúc sở trưởng lại tìm đến, Hứa Thâm trực tiếp dùng phần đuôi của chiếc bàn chải đánh răng đã bị mài thành nhọn hoắt, hung hăng đâm thẳng vào phần cổ của sở trưởng.

Máu tươi phun ra ngoài.

Sở trưởng kinh ngạc nhìn Hứa Thâm, ông ta vội vàng ôm cổ lui về phía sau, phẫn nộ nói: "Cậu điên rồi hả?"

Hứa Thâm cười cười: "Không phải ông luôn thích bị tra tấn sao? Có thích loại này không?"

Sở trưởng sửng sốt, chợt cắn răng nói: "Nhưng làm như vậy sẽ chết."

"Ông không muốn thử loại cảm giác gần chết xem nó ra sao ư? Không phải ông từng nói bản thân đã sớm muốn trải nghiệm loại cảm giác hít thở không thông sao?"

Hứa Thâm mỉm cười, tiếp tục tới gần.

Có vẻ như sở trưởng đã nhìn ra sát ý từ trong đáy mắt của Hứa Thâm.

Giờ khắc này, giữa quá trình đấu tranh của dục vọng và sinh mệnh, cuối cùng lý trí muốn sống đã chiến thắng dục vọng tầm thường, ông ta liều mạng lui về phía sau, nhưng Hứa Thâm vừa cười vừa nhanh chóng xông tới, bàn chải đánh răng lại một lần nữa đâm thẳng vào con mắt của ông ta.

"Cứu mạng!" Sở trưởng lớn tiếng kêu cứu.

Nhưng thủ vệ vốn không có ở bên ngoài, Hứa Thâm đã cố ý lựa chọn thời điểm này mới quyết định ra tay với sở trưởng.

Hơn nữa, chính bản thân sở trưởng cũng cố ý muốn giấu giếm loại sở thích này của mình.

Trong nháy mắt, vị sở trưởng trước mắt đã ngã xuống trong vũng máu, dần dần mất đi khí tức sinh mệnh.

Từ đáy lòng Hứa Thâm chợt dâng lên một loại cảm giác khó có thể hình dung.

Ở bên trong phòng thí nghiệm này, vị sở trưởng trước mắt có địa vị hệt như chúa tể, tương đương với Thần, nhưng vào thời khắc này, đối phương lại như một con sơn dương yếu ớt, ngã xuống bên chân hắn, phần cổ không ngừng phun máu, toàn thân run rẩy, chỉ có thể chờ đợi tử vong.

Hứa Thâm và thanh niên nọ đã sớm thí nghiệm xong.

Tuy bọn họ đạt được tuổi thọ dài lâu, thanh xuân vĩnh trú, nhưng bị giết vẫn sẽ chết!

Chung quy lại, thể xác của bọn họ vẫn còn là phàm nhân.

Sau khi máu tươi của sở trưởng lan tràn đến dưới chân, bỗng nhiên trong lòng Hứa Thâm sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt.

Giống như một cơn ác mộng dài dòng vừa đột ngột bị một tay mình chấm dứt.

Nhưng ngoại trừ thứ này, lại chẳng có bất cứ chuyện gì khác xảy ra.

Hứa Thâm rời khỏi lồng giam tâm linh, trở lại bên trong thần điện, đưa mắt nhìn tượng thần, lại thấy tượng thần vẫn đứng sừng sững như cũ, còn Nguyên Chủ bên kia đang không ngừng triều bái, hết thảy đều vô cùng im lặng, không có bất cứ dị trạng gì phát sinh.

Hứa Thâm có chút nghi hoặc.

Rõ ràng phần lớn những thứ mà hắn nhìn thấy ở bên trong lồng giam tâm linh, đều là hình chiếu được phản xạ từ hiện thực, nhưng thay đổi tình huống bên trong lồng giam tâm linh, lại không thể can thiệp vào hiện thực sao?

Cũng đúng, nếu nhân quả bên trong lồng giam tâm linh có thể tác dụng đến tình hình bên ngoài hiện thực, chẳng phải loại năng lực này đã trở thành vô địch rồi sao?

Bởi vì người nắm giữ nó có thể trực tiếp thông qua lồng giam tâm linh để cải tạo cả thế giới bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Hứa Thâm lại phát động năng lực, tiếp tục chìm vào bên trong lồng giam tâm linh.

Thi thể của sở trưởng kia vẫn nằm bên trong phòng tạm giam, Hứa Thâm lại cảm giác mọi thứ thật tẻ nhạt, vô vị, nếu nơi này đều là giả dối, thì hắn cần gì phải để ý đến bất cứ loại hình phạt nào có thể xảy đến với mình?

Không bao lâu sau, thủ vệ đã trở về, ngay khi gã nhìn thấy thi thể của sở trưởng, cả sở thí nghiệm lập tức vang lên từng hồi chuông cảnh báo.

Bình Luận (0)
Comment