Hứa Thâm nhìn đến ngơ ngẩn.
Không phải những nhân viên cảnh sát kia chỉ là nhân vật hư ảo do lồng giam tâm linh xây dựng ra sao?
Làm sao bọn họ có thể xuất hiện ở trong hiện thực?
"Quả nhiên..." Chờ đến lúc Nguyên Chủ nhìn thấy Mặc Vệ, trong ánh mắt gã cũng lộ ra vài phần hồi hộp và rung động.
Hứa Thâm mới đến nơi này được bao lâu?
Hơn một năm ư?
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, rõ ràng Hứa Thâm này còn chưa phải quân chủ, nhưng tinh thần lực của hắn lại phát sinh dị biến, trở thành Bán Thần rồi!
Gã có thể cảm nhận được một thứ cùng loại với Thần tính từ trên tinh thần thể đang đứng bên cạnh Hứa Thâm kia, và không cần phải nghi ngờ đó chính là Bán Thần!
"Quả nhiên cái gì?" Hứa Thâm hỏi.
"Vừa rồi cậu đã làm cái gì vậy? Rõ ràng ở trong này vốn không có cơ duyên, vậy mà cậu có thể làm cho tinh thần lực của mình dị biến." Nguyên Chủ không nhịn được mở miệng hỏi.
Gã đã ở bên trong này chờ đợi suốt mấy trăm năm này, đã sớm hiểu thấu hoàn cảnh bên trong thần điện này, huống chi Hứa Thâm vẫn một mực ngồi ở bên ngoài thần điện, không hề đi lại chung quanh.
Rốt cuộc là loại cơ duyên gì lại trống rỗng buông xuống như thế?
Hay là ý thức của Hứa Thâm tự phát sinh dị biến?
"Tinh thần lực dị biến?" Hứa Thâm quan sát vẻ mặt Nguyên Chủ, trong lòng cũng không khỏi chấn động, lập tức mở miệng hỏi: "Anh vừa nói, tinh thần lực của tôi đã dị biến trở thành Bán Thần sao?"
Vừa dứt lời, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Mặc Vệ, bắt đầu cẩn thận đánh giá đối phương, cũng rất nhanh, hắn lập tức phát hiện ra, ngoại trừ vẻ bề ngoài của Mặc Vệ đã trở nên khác biệt, tựa như còn có thêm một luồng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ẩn chứa bên trong cơ thể gã.
Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác, tại thời điểm này, Mặc Vệ hoàn toàn có thể chém giết hết thảy mọi quân vương khác.
Đương nhiên, loại chém giết này chỉ tinh thần thể của đối phương.
"Đúng vậy, hiện giờ cậu đã có thể tự do ra vào khu Mộ Thần Binh này rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải rời khỏi nơi này trước đã." Ánh mắt Nguyên Chủ đầy vẻ phức tạp. Gã nhìn Hứa Thâm giống như đang nhìn một vị tuyệt thế kỳ tài.
Hắn có thể phát sinh dị biến ngay tại một nơi có hoàn cảnh hiểm ác như thế, tuyệt đối là chuyện gã mới nghe lần đầu.
Hứa Thâm vừa mừng vừa sợ, ai có thể nghĩ đến tinh thần dị biến lại có thể hoàn thành dễ dàng như thế?
Nhưng tới khi cẩn thận ngẫm lại, hắn mới phát hiện ra rằng, bản thân đã ở bên trong lồng giam tâm linh đợi hơn một ngàn năm rồi, tinh thần lực trải qua ngàn năm rèn luyện, lại phát sinh một chút dị biến không biết, mới có thể thành Thần.
Mà có vẻ như loại dị biến không biết này lại có liên quan tới thí nghiệm bên trong lồng giam tâm linh.
Hứa Thâm nhìn những cái đầu nhân viên cảnh sát trên người Mặc Vệ, rồi rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ nói, những chuyện phát sinh bên trong lồng giam tâm linh thật sự có thể ảnh hưởng đến hiện thực?
Nhưng nếu nói như vậy, phải chăng lồng giam tâm linh bên kia chính là hiện thực?
Chỉ có hiện thực mới có thể ảnh hưởng đến hư ảo mà?
Nếu tư tưởng hư ảo lại có thể ảnh hưởng đến hiện thực, chẳng phải là sáng tạo nên từ trống rỗng ư?
Nhưng nếu tầng thứ tư bên trong lồng giam tâm linh mới là hiện thực, thì vị trí hiện tại của hắn là gì? Là hư ảo ư?
Hứa Thâm nhăn mày, có cảm giác suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Loại hỗn loạn này gây cho hắn một tia đau đớn, làm hắn không khỏi đưa tay ôm đầu.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thâm lại nghĩ đến một loại khả năng khác.
Có lẽ do một loại lực lượng không biết nào đó ở bên trong thần điện này đã thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, mới khiến thế giới bên trong lồng giam tâm linh xuất hiện những nhân viên cảnh sát kia.
Nếu nói như vậy, chẳng phải vẫn do thần điện ảnh hưởng đến lồng giam tâm linh ư?
Cũng có nghĩa rằng, nơi này là hiện thực, mà lồng giam tâm linh là hư ảo.
Nghĩ đến đây, cảm xúc xao động trong lòng Hứa Thâm đã dần dần bình tĩnh lại một chút, hắn đánh giá Mặc Vệ, rồi nói với Nguyên Chủ: "Nếu không, chúng ta lại đến trao đổi một chút?"
Nguyên Chủ hiểu được ý tưởng của Hứa Thâm, tinh thần lực của hắn vừa lột xác, hắn đang muốn thí nghiệm cường độ của nó.
Gã cũng không từ chối, lúc này Hứa Thâm vừa thức tỉnh, còn chưa thuần thục khống chế, giao chiến với đối phương, gã cũng có thể dễ dàng thăm dò ra sâu cạn của người này.
Rất nhanh, hai người đã bắt đầu giao phong.
Hứa Thâm để cho Mặc Vệ ra tay, mà bên người Nguyên Chủ cũng có một bóng dáng xuất hiện, nhưng bóng dáng kia lại không phải là nhân loại.
Đó là một con chó dữ hung ác.
Con chó dữ này có tới bảy cái đầu, hình thể cực lớn, răng nanh dữ tợn, vừa xuất hiện đã rít gào vọt lao về phía Mặc Vệ.
Mặc Vệ giơ con dao phay màu vàng lên chém mạnh xuống. Gã để mặc cho kiện khôi giáp trên người ngăn cản đòn công kích của con chó dữ, còn con dao phay trên tay không ngừng múa may.
Mặc Vệ chém bị thương con chó dữ nọ, nhưng đồng thời, bản thân cũng bị con chó dữ kia đẩy ngã xuống đất, đã có những vết thương bị cắn xé xuất hiện tại mấy khu vực không được khôi giáp bảo vệ.
Mặc Vệ và con chó dữ nọ đáng nhau kịch liệt, có thể nhận thấy chiến lực đôi bên cũng sàn sàn như nhau.
Hứa Thâm không phát động năng lực tác dụng ở trên người Mặc Vệ, hắn nhìn ra Nguyên Chủ cũng không làm như vậy, hai bên chỉ đơn thuần đối kháng trên phương diện tinh thần lực mà thôi.
Rất nhanh, chó dữ đã áp chế Mặc Vệ.
Hiển nhiên trong lần giao thủ này, Hứa Thâm hơi yếu hơn đối phương một chút.
Hứa Thâm nói một tiếng tạ ơn cùng Nguyên Chủ, rồi lệnh cho Mặc Vệ trở lại bên người.
Hắn lại cẩn thận xem xét những biến hóa do Mặc Vệ mang đến, chợt có cảm giác tựa như Mặc Vệ đã có sẵn một chút tư tưởng của mình, hay nói cách khác là có năng lực tự chủ hành động.
"Tinh thần lực Bán Thần có hiệu quả gì?" Hứa Thâm vừa mò mẫm tìm hiểu, vừa mở miệng dò hỏi Nguyên Chủ.
"Có Thần lực gia trì. Thứ này mang đến hiệu quả tuyệt đối áp chế với quân vương bình thường." Nguyên Chủ khẽ cười nói: "Ngoài ra, ở thời điểm đối mặt với đại khư, cũng sẽ có một chút hiệu quả kỳ diệu. Cậu có thể gọi con khư bên cạnh người đến để nghiệm chứng."