Tới lúc này, Hứa Thâm mới chú ý, từ nãy đến giờ, mấy người Hải Tước hoàn toàn không lên tiếng. Hắn lập tức kết nối với bọn họ, mới hiểu được bọn họ đang sợ mình.
Dựa theo lời nói của Hải Tước, đây là một loại bài xích theo bản năng. Bọn họ cảm thấy e ngại và chán ghét với loại khí tức đang tản ra trên người Hứa Thâm lúc này, tựa như người có bệnh ưa sạch sẽ chán ghét hoàn cảnh bẩn thối theo bản năng vậy.
Nghe xong, Hứa Thâm mới hiểu loại hiệu quả kỳ diệu mà Nguyên Chủ vừa nói.
Với những con khư kia, tinh thần lực Bán Thần tựa như một loại thuốc xua đuổi thú, và một nơi dày đặc khư thú như biển khư này, nó có thể cam đoan sự an toàn cho hắn trong quá trình tự do xuyên qua.
Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ đến một vấn đề, khiến trong lòng có chút khẩn trương.
Nói như vậy, Mai Phù có thể chán ghét mùi vị trên người hắn hay không?
Ánh mắt hắn dao động không ngừng, cuối cùng cũng hiểu được có lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chờ khi gặp Mai Phù sẽ biết được thôi.
Sau khi Hứa Thâm nói lời cảm tạ cùng Nguyên Chủ, hắn lại nhanh chóng quay về lồng giam tâm linh.
Nhưng lúc này đây, khi Hứa Thâm phát động năng lực, hắn lại có thể cảm nhận được quá trình ra vào tầng thứ tư bên trong lồng giam tâm linh đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thậm chí hắn còn có cảm giác, ở thời điểm này, hắn hoàn toàn đủ khả năng sáng lập, xây dựng những tầng lồng giam càng cao hơn.
Hứa Thâm vừa đi ra bên ngoài một lát, nhưng ở bên trong tầng thứ tư của lồng giam đã trải qua mấy năm rồi mà thân thể của Hứa Thâm lại bị giam ở bên trong một căn phòng hoàn toàn bị đóng kín.
Trong phòng chỉ có một lỗ thoát khí mỏng manh, và thứ ánh sáng duy nhất bên trong này lại đến từ một mảnh thủy tinh có kích cỡ bằng bàn tay được gắn trên cửa sổ gác mái.
Hứa Thâm thoáng kinh ngạc, hắn gõ loạn chung quanh, cuối cùng cũng tìm được một nơi có chức năng tương tự như cánh cửa, rồi dùng sức đập vào đó, lên tiếng hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"
Một lát sau, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh: "Cậu đừng có giả vờ điên nữa, lúc trước cậu và số hai lao vào vật lộn đánh nhau, muốn nhân cơ hội phá hư phòng thí nghiệm, hiện tại cả hai đều đã bị giam giữ rồi."
Hứa Thâm nghe ra giọng nói này là của Mặc Thừa Phong, mà số 2 trong lời nói của đối phương, chính là thanh niên được thiết lập dựa trên hình mẫu là Nguyên Chủ.
Chẳng lẽ, đối phương cũng bị cải tạo thành siêu phàm giả rồi?
Và ở bên ngoài, hắn vừa giao thủ cùng gã, thì ở trong này đã bị tư tưởng chuyển hóa thành giao thủ, vật lộn với nhau?
Hứa Thâm thử ngưng tụ lực lượng trong cơ thể, sau đó nện một quyền lên vách tường trước mắt, nhưng thứ đó lại không hề rung động.
"Vô dụng, nơi này là phòng đặc chất được xây dựng nên để ứng phó với những siêu phàm giả như mấy người. Trước khi thí nghiệm thành công, chúng đã được xây dựng nên rồi. Cậu cho rằng nơi này cũng giống tình huống bên trong những tiểu thuyết kia sao? Là phòng thí nghiệm chế tạo ra một vài tồn tại mà chính bọn họ cũng không thể khống chế được, sau đó những tồn tại kia sẽ giết chết toàn bộ đám nhân viên thí nghiệm trong này rồi thoát vây? Đó là mấy câu chuyện vớ vẩn mà chỉ đám não tàn mới có thể nghĩ ra thôi." Thủ vệ có giọng nói của Mặc Thừa Phong lập tức mở miệng cười nhạo.
"Trong hiện thực chân chính, các loại thí nghiệm đều được thực hiện dưới điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, tuyệt đối sẽ không để nguy hiểm vượt ngoài tầm kiểm soát, tiết lộ ra bên ngoài."
"Sở trưởng nói, chờ đến khi nào cậu nguyện ý chịu phục tùng, nguyện ý phối hợp, hoặc là bọn họ nghiên cứu ra một thứ nào đó có thể khống chế được cậu, bọn họ sẽ cho cậu rời khỏi nơi này."
Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm, hắn còn muốn mượn loại lực lượng đặc thù này, để đi ra bên ngoài phòng thí nghiệm nhìn xem, dù sao ở trong này đã hơn một ngàn năm rồi, bảo hắn không hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, tuyệt đối là giả.
Hắn thật sự muốn nhìn một chút xem Ước Nặc đã xây dựng cho mình một thế giới như thế nào.
Hứa Thâm đi đến phía trước mảnh thủy tinh kia, gõ mạnh vào nó, lại phát hiện thứ nhìn giống thủy tinh này lại cực kỳ cứng rắn, không hề thua kém vách tường bằng nham thạch.
Hắn lập tức men theo đường viên bên ngoài lỗ thông gió, phát lực muốn cạy nó lên, nhưng kẽ hở này cực nhỏ, móng tay cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhét vào, ngược lại là bận rộn hồi lâu, chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi vì thiếu dưỡng khí.
Hứa Thâm cũng chẳng buồn thử nghiệm nữa, lại tiếp tục chuyển qua quan tưởng tượng thần.
Chờ đến khi rời khỏi thần điện, phỏng chừng hắn cũng có thể rời khỏi phòng thí nghiệm bên trong tầng thứ tư lồng giam này rồi.
Bởi vì nguyên hình của phòng thí nghiệm vốn là thần điện trong hiện thực mà.
Thời gian dần trôi, đảo mắt một cái lại gần ngàn năm trôi qua.
Ngày qua ngày đều miệt mài tu luyện, quan tưởng, và chỉ khi nhớ đến Mai Phù, Hứa Thâm mới có thể tìm về bản tâm của chính mình. Thi thoảng hắn cũng trở lại thần điện trao đổi cùng Nguyên Chủ, và mỗi lần như vậy, đều mang đến một loại cảm giác xa lạ khác thường.
"Cậu biến hóa rất lớn." Trải qua hai năm ở chung, Nguyên Chủ đã cảm nhận được thanh niên luôn ở bên cạnh mình thực sự bất thường.
Dường như mỗi lần hắn nói chuyện cùng gã, trong giọng nói và biểu cảm đều mang theo một loại cảm giác dày dặn kinh nghiệm, đã trải qua tang thương.
Và càng ngày, loại cảm giác này lại càng thêm nồng đậm.
Thậm chí khi đứng trước mặt Hứa Thâm, tự bản thân gã lại có cảm giác chính mình mới là một kẻ sinh sau đẻ muộn, non nớt chưa trải sự đời.
Ngoài ra, theo gã nhận thấy, dường như tinh thần của Hứa Thâm cũng phát sinh một chút bất thường.
Có đôi khi hắn lại gọi gã là số 2.
Hai coi như thôi đi, nhưng số có nghĩa là gì?
Ở bên trong lồng giam tâm linh, cánh cửa phòng vốn luôn đóng chặt của Hứa Thâm lại bị mở ra, sau đó một nhóm người bước vào.
Những năm gần đây, Hứa Thâm không còn tiếp tục tham dự bất cứ một loại thí nghiệm nào nữa, chỉ ngẫu nhiên sở trưởng sẽ mang theo một nhóm nhân viên cảnh sát tiến vào, đưa hắn qua một nơi khác, có ý đồ muốn khống chế hắn, nhưng tất cả đều thất bại rồi.
Ngược lại, bên phía bọn họ còn bị hắn giết chết không ít cảnh vệ.
Tới cuối cùng, hắn bị một loại binh khí đặc thù nào đó đánh trúng, mới ngất đi và được đưa về bên trong phòng giam này.
Thời điểm hiện tại, Hứa Thâm đang nhìn sở trưởng, nhưng trong đầu lại âm thầm ghi nhớ thời gian, đã được hai ngàn năm rồi.