Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 998 - Chương 998: Nên Nói Lời Từ Biệt Thôi!

Chương 998: Nên Nói Lời Từ Biệt Thôi!
Chương 998: Nên Nói Lời Từ Biệt Thôi!

Ở bên ngoài, hắn cũng nên rời khỏi.

Đây sẽ là lần cuối cùng, hắn còn ở lại bên trong tầng thứ tư của lồng giam tâm linh này.

Hai ngàn năm gắn bó, hiện giờ lại phải đi, đột nhiên Hứa Thâm cảm thấy một chút hoài niệm hết thảy mọi thứ chung quanh.

Hắn đưa mắt nhìn sở trưởng, khuôn mặt tươi cười, thậm chí còn đưa tay vẫy vẫy đối phương.

Sở trưởng có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Hứa Thâm bình thản như thế.

Nhưng đương nhiên ông ta không hề thả lỏng cảnh giác, phải chờ đám nhân viên cảnh sát bên cạnh khống chế Hứa Thâm xong, mới mang theo Hứa Thâm đi vào phòng thí nghiệm.

Đến tận lúc đó, Hứa Thâm mới biết, hóa ra bọn họ vừa nghiên cứu được một loại thiết bị khống chế mới, một khi cắm nó vào bên trong, có thể hoàn toàn khống chế hắn, biến hắn trở thành một món vũ khí siêu phàm do bọn họ chế tạo.

Hứa Thâm nhìn thiết bị khống chế có dạng như đinh tán kia, rất nhanh thứ này sẽ bị cấy vào trán hắn.

Hắn lại quay đầu nhìn về phía sở trưởng đang ôm hai tay bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ông là anh hay em trai?"

Sở trưởng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."

"Chắc là anh trai rồi?" Hứa Thâm chẳng quan tâm tới câu trả lời của ông ta, tự mình làm việc của mình, nói: "Em trai ông thích bị người ta nhục mạ, mới luôn sống trong bóng đêm, đại khái là vì một người anh trai như ông quá mức ưu tú hả?"

"Câm miệng." Sắc mặt sở trưởng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt âm hàn nói: "Lại điên rồi? Toàn nói bậy."

"Lúc em trai của ông chết đi, ông ta có một câu muốn nhờ tôi nói với ông." Hứa Thâm nói.

Sở trưởng cười lạnh, lập tức mở miệng nói với người bên cạnh: "Ra tay."

"Ông không muốn nghe sao?" Hứa Thâm khẽ cười nói: "Nhân lúc tôi vẫn còn còn nhớ."

Sở trưởng cười nhạo nói: "Ai thèm để ý đến lời nói điên loạn của cậu?"

"Có người anh trai như ông là niềm kiêu ngạo, cũng là điều làm ông ta tiếc nuối suốt đời." Hứa Thâm khẽ thở dài nói.

Sở trưởng cười lạnh, dứt khoát ra lệnh cho người bên cạnh xuống tay.

Rất nhanh, thí nghiệm đã được tiến hành, thiết bị khống chế giống như đinh tán nọ bị cấy vào trong đầu Hứa Thâm.

Chờ đến khi thí nghiệm chấm dứt, Hứa Thâm mở mắt, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.

Bên cạnh có người bắt đầu thông qua điều khiển thiết bị khống chế, để điều khiển Hứa Thâm.

Và chỉ trong nháy mắt, Hứa Thâm đã bị bọn họ thao túng, lần lượt ngồi dậy, đứng lên.

Nhìn thấy thiết bị khống chế nọ có hiệu quả, người bên cạnh tỏ ra vô cùng mừng rỡ, những người khác cũng phát ra tiếng hoan hô cùng với âm thanh vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi xiềng xích trên người Hứa Thâm bị cởi bỏ, rất đột ngột, Hứa Thâm ra tay.

Hắn nhanh chóng tới gần sở trưởng.

Biến cố bất thình lình này đã làm người ta khiếp sợ. Nhân viên vốn đang điều khiển thiết bị khống chế kia, vội vàng ấn xuống nút tắt, muốn khiến cho Hứa Thâm ngủ say, nhưng phím ấn lại mất đi hiệu lực.

"Phanh" một tiếng, Hứa Thâm đánh ra một quyền xỏ xuyên qua bụng sở trưởng, còn tay kia lại ôm lấy phần cổ của ông ta, đặt nó lên vai mình.

"Em trai của ông nói, muốn ông đi theo cùng ông ta." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Sở trưởng trừng lớn con ngươi, vẻ mặt trở nên thống khổ mà vặn vẹo cùng một chỗ.

Hứa Thâm vươn bàn tay tới, dứt khoát xé toạc một cái, rồi nhanh chóng đẩy sở trưởng ra, nhìn ông ta ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, dần dần mất đi sinh mệnh.

Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía đám người bên cạnh, lại nhẹ nhàng nâng tay lên cậy cái đinh trên trán, trực tiếp nhổ nó ra ngoài, kèm theo đó là máu tươi và một phần não bộ: "Mấy người vẫn còn hiểu biết quá ít về siêu phàm."

Hứa Thâm cười khẽ, thân thể chợt bành trướng, cái đầu của nhóm nhân viên cảnh sát lập tức xuất hiện, rồi lao về phía nhân viên thí nghiệm xung quanh.

Trong nháy mắt, chung quanh hóa thành một mảnh địa ngục Tu La.

Hứa Thâm nhấc chân bước ra, cả người dính đầy máu.

Trong tay hắn còn cầm theo một miếng da, trực tiếp dán lên mặt mình, đúng là lớp da mặt của vị sở trưởng kia.

"Nên nói lời từ biệt thôi..." Hứa Thâm đưa mắt nhìn dãy hành lang thật dài bên ngoài, khẽ than nhẹ một tiếng.

Dù hắn vừa chế tạo một màn giết chóc ở trong này, rồi từ đó mà thuận lợi thoát thân, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn không hề hưng phấn.

Bởi vì thoát thân ở trong này vốn chẳng có ý nghĩa gì.

Nơi này vốn là hình chiếu của thần điện ở bên ngoài. Hiện giờ hắn đã triều bái đủ hai ngàn năm, cũng có thể rời khỏi rồi.

Lại nói, rời khỏi thần điện mới là mục đích của hắn.

Còn những thứ khác chỉ là một vài lạc thú nhỏ nhặt mà thôi.

Hứa Thâm trực tiếp rời khỏi lồng giam tâm linh, quay về bên trong thần điện.

Vừa trở lại thần điện, hắn đã nhìn về phía bức tượng thần kia.

Hai ngàn năm triều bái đã hoàn thành, đôi mắt Hứa Thâm khẽ nheo lại, hắn ngẩng đầu, đưa mắt quan sát màn trời trên đó.

Ở bên ngoài màn trời, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Mặc Thừa Phong.

Lão đã rút lui về lại Khu An Toàn, bên cạnh là Tinh Quân đang chu đáo hầu hạ.

Hứa Thâm bay thẳng về phía màn trời, muốn rời khỏi nơi này.

"Ừm?" Bên kia, Nguyên Chủ nhìn thấy hành động của hắn, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, lại bật cười khẽ.

Hứa Thâm mới ở lại nơi này được hai năm đã không chịu nổi rồi?

Ngay sau đó, đúng như những gì Nguyên Chủ suy đoán, Hứa Thâm lập tức bị màn trời bắn ngược trở về.

Bỗng nhiên Hứa Thâm quay đầu lại nhìn về phía tượng thần.

Lúc này, bức tượng thần ấy đột nhiên sinh động như thế đã thực sự sống lại rồi, kèm theo đó là một luồng lực hút kỳ dị trực tiếp lôi kéo Hứa Thâm đi vào.

Hứa Thâm lại bước tới không gian kỳ dị trước kia, trông thấy vị Thần bên trong đó.

"Triều bái hai ngàn năm, sự thành kính của ngươi đã khiến ngươi trở thành tín đồ của ta. Ta ban cho ngươi quyền lợi của người trông coi thần điện. Hãy thay ta trông coi thần điện của ta, ngươi có thể tự do ra vào nơi này." Thần Hai Mặt cao cao tại thượng nói.

Hứa Thâm cười cười, hắn nhìn thấy một luồng thần quang bay về phía mình. Nhưng ngay khi luồng thần quang nọ muốn rơi vào trán hắn, hắn lại khẽ nghiêng đầu tránh thoát.

Từ sau khi tinh thần lực dị biến đến Bán Thần, hắn đã có thêm một chút nhận thức về Thần Hai Mặt trước mắt.

Nói cách khác, với hắn ở hiện tại, đối phương không còn khủng bố đến nỗi khó có thể nhìn thẳng vào như lúc trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment