Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 234

Diêm Chức Vân gọi người lái xe hộ đưa về nhà, dọc đường Nhạc Thiên lúc nào cũng lầm bầm kêu ngứa, giọng nói bị đậy dưới áo khoác của Diêm Chức Vân vừa nhỏ vừa rầm rì. Diêm Chức Vân phải cúi xuống thấp lắm mới nghe thấy được, nhưng không biết phải làm sao, đành nói: “Đừng gãi, về nhà uống thuốc là đỡ thôi.”

Nhạc Thiên im lặng chốc lát, nức nở một tiếng.

Diêm Chức Vân bó tay toàn tập, hắn không hút thuốc lá, hơi men cũng đã tan đi rồi, bây giờ thật lòng rất muốn uống một ly nữa. Theo lý thuyết thì chuyện này thật sự không phải lỗi của hắn, nhưng Minh Nhạc Thiên lại không nói không kêu trông như bị chịu nỗi oan lớn lắm vậy, cho nên dù biết cậu phần lớn chỉ là giả vờ thôi nhưng Diêm Chức Vân cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện như dị ứng thế này có thể lớn có thể nhỏ, Diêm Chức Vân rất không đồng tình: “Lần sau đừng lấy cơ thể mình ra đùa giỡn.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ, tui yêu cơ thể mình quá chừng ấy chứ, nếu không phải tại hệ thống rác rưởi không chịu nhắc, thì tui không thèm đụng thử một miếng nào.

Hệ thống: …đủ rồi, nó bảo cậu ta đừng đụng vào nam chính, có lần nào cậu ta nghe lời nó không?!

Mình Nhạc Thiên sống trong một căn chung cư giá trị không nhỏ, so với Tề Tiêu thì phút chốc giàu có hơn hẳn. Căn hộ được trang trí toàn bộ là màu sắc ấm cúng, trên sàn nhà trải thảm lông dài màu trắng sữa, trong tủ giày dép chỉ có kiểu lông lông nhung nhung. Diêm Chức Vân đứng ngay cửa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu có thể tự mình làm được không?

Ngay sau đó Diêm Chức Vân lập tức sẽ thấy hối hận vì mình đã lắm miệng hỏi câu đó, bởi vì Minh Nhạc Thiên không nói một lời lại bắt đầu nhỏ giọng hức hức.

Diêm Chức Vân: …

Tôm kho tộ gây chuyện lớn rồi, Diêm Chức Vân lắc đầu cười khổ, cởi giày, rút đôi dép lông nhung trong tủ giày ra quăng xuống dưới chân, “Mang đi.”

Nhạc Thiên đạp giày trên chân, đổi dép, trốn sau áo khoác của Diêm Chức Vân quan sát Diêm Chức Vân cởi giày da, rồi cất giày của hai người vào trong tủ giày. Trên chân chỉ mang một đôi tất vải màu đen, đưa tay ra đỡ Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vội tránh mắt đi, Diêm Chức Vân vừa đỡ, cậu lập tức mong manh yếu đuối dựa vào người Diêm Chức Vân, trông như không cử động nổi vậy.

Đỡ Minh Nhạc Thiên ngồi xuống giường trong phòng ngủ, Diêm Chức Vân kéo áo khoác đang trùm đầu cậu ra, Minh Nhạc Thiên còn bụm mặt, Diêm Chức Vân nói: “Uống thuốc trước đã, uống thuốc rồi sẽ tốt thôi.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”

Diêm Chức Vân đi ra nhà bếp nấu nước, đứng trong đó hít sâu một hơi, vừa lắc đầu vừa tự hỏi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Diêm Chức Vân vừa cầm điện thoại lên nhìn, thì ra Tề Tiêu, tám phần mười là hỏi xem hắn đã về nhà chưa. Diêm Chức Vân nhận điện thoại, “A lô.”

Giọng điệu của Tề Tiêu rất gấp, “Nhạc Thiên đi chưa? Tôi điện cho em ấy không thấy bắt máy.”

Diêm Chức Vân không biết nói gì, thì ra không phải là quan tâm đ ến hắn, đành bất đắc dĩ nói: “Cậu ta về nhà rồi, bị dị ứng, mới đến bệnh viện với cậu ta một chuyến đây.”

Tề Tiêu cất cao giọng, “Dị ứng?!”

Diêm Chức Vân nói: “Dị ứng tôm.”

Tề Tiêu ảo não nói: “Dị ứng tôm sao lại không nói chứ, nhóc con đó, chắc chắn là không muốn làm chúng ta tụt hứng. Em ấy đúng là nhát quá, không dám nói quá nhiều, sợ chọc giận cậu nữa.”

Nước sôi rồi, phát ra tiếng “ù ù”, Diêm Chức Vân dở khóc dở cười nói: “Được rồi, đừng nói nữa, nói thêm gì nữa thì là lỗi của tôi hết.”

“Không phải lỗi cậu thì lỗi ai,” Tề Tiêu quyết đoán nói, “Cậu đưa em ấy về nhà chưa? Giờ em ấy sao rồi?”

Một tay Diêm Chức Vân cầm ấm nước lên rót nước, thản nhiên nói: “Tề đại nương, đừng hỏi nữa, tiểu nhân đang chuẩn bị hầu hạ thiếu gia uống thuốc.”

Tề Tiêu nhẹ giọng mắng một câu, “Cậu chăm sóc em ấy cho tốt đấy, ba mẹ em ấy ở nước ngoài hết, sống một mình trong nước khó khăn lắm.”

Diêm Chức Vân rót non nửa ly nước nóng, lấy thêm ít nước lạnh từ bình lọc nước, pha lại thành một ly nước ấm, “Biết rồi.”

Diêm Chức Vân cầm ly nước gõ gõ cửa phòng ngủ.

“Mời vào.”

Minh Nhạc Thiên đang ngồi trên giường ôm đầu gối, một cái gương tròn nhỏ đặt trên giường, rõ ràng là mới vừa soi gương.

“Uống thuốc đi, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.” Diêm Chức Vân đưa ly nước và thuốc cho cậu.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói cảm ơn, uống thuốc xong, rồi mặt mày khổ sở uống cạn nửa ly nước còn lại, le lưỡi một cái, trông như sắp bị đắng chết đến nơi.

“Còn cần giúp gì nữa không?” Diêm Chức Vân nhẹ giọng hỏi.

Nhạc Thiên lắc lắc đầu, “Cảm ơn, hôm nay đã làm phiền anh rồi.”

Diêm Chức Vân cúi thấp mặt, hai tay đút túi quần, thấp giọng nói: “Tôi không có bất cứ suy nghĩ phiến diện gì về cậu cả, đối với tôi mà nói thì công việc chỉ là công việc thôi, mong cậu không hiểu lầm.”

Nhạc Thiên chôn đầu trong đầu gối, lầm rầm nói: “Em biết rồi ạ.”

“Tôi đi đây.” Diêm Chức Vân chỉ chỉ cửa.

Nhạc Thiên không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận.”

Diêm Chức Vân từ từ bước ra phòng ngủ, khi cửa đóng lại, Minh Nhạc Thiên vẫn còn ngồi ôm đầu gối trên giường cuộn thành một cục tự kỷ.

Nhạc Thiên “bị hủy dung” nghỉ ngơi ba ngày ở nhà, đội trưởng gọi điện đến hỏi thăm tình trạng của cậu, chủ yếu vẫn nói cho cậu biết chuyện tập luyện trước hết cứ để cho Tề Tiêu lo một cách khéo léo.

Nhạc Thiên trong điện thoại rất bình tĩnh tiếp nhận, “Anh Tề rất giỏi, có anh ấy ở đó là em an tâm rồi.”

Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, tính cách của Minh Nhạc Thiên có phần yếu ớt nhạy cảm, sợ cậu nghĩ nhiều, nhưng cậu lúc nào cũng rất ngoan ngoãn làm theo kế hoạch, đội trưởng an ủi: “Cậu dưỡng bệnh cẩn thận nhé, không cần quá căng thẳng chuyện buổi diễn thường niên. Cứ xem thử Tề Tiêu thế nào, nếu như hiệu quả không tốt thì đến lúc đó cậu lại lên, dù sao thì cũng như nhau cả, tất cả đều là đại diện cho vũ đoàn của chúng ta.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng trả lời: “Vâng ạ.” Cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh từ nổi lên chút niềm vui nho nhỏ, sau đó ý cười càng lúc càng tươi, cuối cùng vui vẻ bật cười thành tiếng trong phòng, “Ye! Không phải đi làm nữa!”

Hệ thống: …

Nếu như là chính Minh Nhạc Thiên thì chắc chắn đã tức giận muốn chết rồi, hao tâm tổn trí khó khăn lắm mới cướp được vai chính, mà giờ lại bị Tề Tiêu cướp ngược trở lại, hơn nữa thái độ của quản lý thật sự có thể gọi là không chút lưu luyến, vừa nghe là biết có ý hướng về Tề Tiêu rồi.

Chút đỏ trên mặt Nhạc Thiên đã tan rồi, chỉ có ngực và sau lưng là còn một ít, ngứa thì không ngứa mấy, chỉ có hơi xấu thôi. Cậu đang kéo cổ áo đứng soi gương trong phòng tắm, thì ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa du dương.

Nhạc Thiên nhanh chóng đi ra mở cửa, nhìn thấy Diêm Chức Vân gọn gàng sạch sẽ thì hơi ngẩn người, “Diêm tiên sinh?”

Diêm Chức Vân nhướng mày, “Không phải anh Diêm à?”

Nhạc Thiên hơi đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng gọi: “Anh Diêm.”

Diêm Chức Vân hỏi: “Vào được không?”

Nhạc Thiên hơi nép mình sang bên, Diêm Chức Vân đi vào trong nhà, vừa cởi giày vừa nói: “Hôm nay cuối tuần mà không thấy cậu đến chụp hình nên tôi đến thăm.” Dù sao thì cũng ăn tôm hắn nấu nhập viện mà.

Nhạc Thiên nhỏ giọng trả lời: “Không cần chụp, anh Tề nhận rồi ạ.”

Động tác cất giày của Diêm Chức Vân thoáng dừng, hắn và Tề Tiêu là bạn thân, tất nhiên là hắn biết trình độ của Tề Tiêu, còn về Minh Nhạc Thiên thì hắn không rõ. Nhưng nếu có thể áp đảo được Tề Tiêu, đương nhiên cũng là một vũ công rất xuất sắc, một cơ hội tốt như vậy khi không lại biến mất vì một lý do hết sức hoang đường. Không hiểu sao Diêm Chức Vân bỗng nhiên cảm nhận được một áp lực còn lớn trước khi đến nữa.

Diêm Chức Vân im lặng cất giày, qua một hồi lâu mới hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Nhạc Thiên lắc lắc đầu, vừa rời giường nghe nói không phải đi làm sướng quá, làm tổ trên giường coi phim làm gì còn thời gian ăn cơm nữa.

Diêm Chức Vân xắn tay áo sơmi lên, “Trong tủ lạnh có đồ ăn không?”

“Không, không biết…” Nhạc Thiên lúng túng gãi đầu một cái, đừng hỏi, hỏi thì đáp là gọi đồ ăn ngoài.

Diêm Chức Vân đi vào phòng bếp, thùng rác trong bếp vẫn còn sót lại hộp đựng đồ ăn ngoài của hôm qua, sặc mùi cay nồng. Diêm Chức Vân quay đầu nhìn Minh Nhạc Thiên theo sau mình, kinh ngạc hỏi: “Cậu bị dị ứng mà còn ăn cay?”

Nhạc Thiên chột dạ chớp chớp mắt, lại làm ra vẻ vô tội, mở đôi mắt to tròn ra hỏi lại: “Bị dị ứng không ăn cay được ạ?”

Diêm Chức Vân: …

Diêm Chức Vân không nói gì nữa lắc lắc đầu, mở tủ lạnh ra chỉ nhìn thấy một đống bột protein vitamin sữa tách béo rồi trái cây, thứ duy nhất có thể nấu ăn được chỉ có hai quả trứng gà.

Diêm Chức Vân dứt khoát đóng cửa tủ lạnh lại, nói với Minh Nhạc Thiên đang chớp mắt: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, cậu ở nhà đợi nhé.”

“Diêm… anh Diêm, không cần đâu,” Nhạc Thiên vờ vịt nói, “Em đặt đồ ăn ngoài là được rồi, mất vị trí múa chính lần này thật sự là vấn đề của riêng em, tuyệt đối không phải vì ăn tôm của anh làm rồi dị ứng nên mới như thế đâu.”

Khóe miệng Diêm Chức Vân co giật hai cái, nhìn Minh Nhạc Thiên vẻ mặt đầy giả dối, cơ má hơi căng chặt, nói thẳng: “Muốn ăn cái gì?”

Nhạc Thiên rụt rè nói: “Làm phiền Anh Diêm quá, không hay lắm.”

Diêm Chức Vân coi cậu làm bộ đến mức dạ dày bắt đầu thấy đau, “Vậy để tôi xem rồi mua.”

Nhạc Thiên tiễn hắn tới cửa, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn kem ốc quế.”

Diêm Chức Vân: “…”

Nhạc Thiên: “Vị socola vani.”

Diêm Chức Vân: “Cậu bị dị ứng, không được ăn đồ lạnh.”

Nhạc Thiên thất vọng nói: “Dạ.”

Diêm Chức Vân quay đầu thở ra một hơi, lắc lắc đầu biên độ nhỏ, đóng cửa lại lập tức gọi điện thoại cho Mẫn Lượng, “A lô, xin lỗi, tôi có chút việc, chắc là buổi chiều… cũng có khi là buổi tối mới về về studio.”

Mẫn Lượng đang mang tai nghe chạy bộ buổi sáng, “Không sao, tôi rảnh lắm.”

“Cảm ơn.” Diêm Chức Vân cúp điện thoại, cam chịu đi lấy xe, ngồi lên xe lại lắc đầu ba lần, “Thế này là sao chứ.”

Diêm Chức Vân lái xe đến siêu thị gần đó, lấy một vài món rau dưa tươi mới trên kệ hàng, khi đi ngang qua tủ lạnh liếc mắt thấy kem ly nhưng vẫn không mua, xách một cái túi to căng quay trở về căn hộ của Minh Nhạc Thiên.

Minh Nhạc Thiên vừa nghe điện thoại vừa mở cửa cho hắn, làm khẩu hình “suỵt” với hắn, “Con không sao, giờ đang ở trong nhà nghỉ ngơi.”

“Con ăn cơm… có bạn đến nấu cơm cho con.”

Diêm Chức Vân rón rén đóng cửa lại, nghe giọng điệu thì hình như là Minh Nhạc Thiên đang gọi điện thoại với người nhà.

“Annie hả, đừng kêu cậu ấy đến, không cần thật mà, mẹ, con có bạn chăm sóc thật mà.”

Lông mày Minh Nhạc Thiên hơi nhíu, mấy ngày bệnh cứ chôn trong nhà miết nên khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ thoạt nhin bợt bạt bệnh tật, hắn quay mặt sang rất phiền não liếc nhìn Diêm Chức Vân một cái, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay.

Diêm Chức Vân nhướng mày, chỉ chỉ vào mình, vẻ mặt nghi vấn nhìn Minh Nhạc Thiên.

Minh Nhạc Thiên dứt khoát nhét điện thoại vào trong tay Diêm Chức Vân.

Diêm Chức Vân dùng khuôn mặt cạn lời xách túi đồ trong tay đi vào trong bếp, “A lô, chào bác gái ạ.”

Bà Minh ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng đàn ông xa lạ từ tính, thoạt tiên là hơi giật mình, sau đó vui vẻ hỏi: “Cậu là ai vậy? Là bạn của cục cưng Thiên Thiên hả? Cậu tên gì? Làm nghề gì? Sao quen được với Thiên Thiên nhà cô?”

Diêm Chức Vân sững sờ trước một tràng câu hỏi, chần chờ nhìn qua Minh Nhạc Thiên, Minh Nhạc Thiên chắp tay trước ngực làm động khấn vái với Diêm Chức Vân, Diêm Chức Vân đành phải quay mặt đi trả lời: “Con tên là Diêm Chức Vân ạ, chịu trách nhiệm chụp ảnh cho diễn viên múa của buổi diễn thường niên của vũ đoàn của Minh Nhạc Thiên lần này.”

Minh Nhạc Thiên vẻ mặt như sét đánh giữa trời quang, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diêm Chức Vân.

Diêm Chức Vân chưa biết mình nói sai gì, thì bà Minh trong điện thoại đã la ầm lên, “Cục cưng Thiên Thiên nhà ta tham gia vở múa thường niên sao?”

Diêm Chức Vân nghe thấy giọng nữ trong điện thoại dùng tiếng Tây Ban Nha gọi ai đó, giọng điệu hưng phấn vô cùng. Minh Nhạc Thiên đã cướp lấy điện thoại trong tay Diêm Chức Vân, nói vào trong điện thoại: “Mẹ, bạn con còn có chuyện muốn nói với con, con gọi lại cho mẹ sau nhé.”

Cúp điện thoại xong, Nhạc Thiên dùng ánh mắt phê phán nhìn Diêm Chức Vân, “Em không nói cho mẹ biết chuyện em sẽ tham gia múa thường niên.”

Diêm Chức Vân: …

Nhạc Thiên đau thương nói: “Em giờ như vậy rồi, mẹ em sẽ thất vọng.”

Diêm Chức Vân á khẩu không trả lời được, trong phút chốc có cảm giác hình như mình lại làm hỏng chuyện nữa.

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Cũng tại em cả, em không nên ăn tôm, em tưởng là ăn một ít thì không sao cả.”

Diêm Chức Vân lập tức nhớ lại cảnh hôm đó Minh Nhạc Thiên vểnh ngón út lên, nhanh tay lột một đống vỏ tôm…

Nhạc Thiên: “Aizz, lỗi em cả.”

Diêm Chức Vân: …đừng nói nữa… tại hắn hết…
Bình Luận (0)
Comment