Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 235

Diêm Chức Vân nấu cơm trong bếp, từng giây từng khắc đều đang suy nghĩ xem cuối cùng thì mình bắt đầu sai từ đâu.

Nghiêm túc trong công việc không sai, đến hẹn của bạn cũng không có gì, sai vẫn là từ cái nồi tôm kho tộ đó. Diêm Chức Vân một nhát cắt hoa bách hợp ra, bụng thầm bảo sau này không bao giờ đụng vào tôm nữa.

Nhạc Thiên hả hê nằm trong phòng tiếp tục xem phim ngắn, là phim ngắn đàng hoàng nghiêm chỉnh. Hệ thống cũng tò mò không biết sao Nhạc Thiên tự nhiên đổi tính, Nhạc Thiên lên tiếng phát biểu rằng – sau khi từng bị bất lực rồi thì cậu đã học được cách trân trọng chim nhỏ của mình, không đến lúc quan trong không ra tay. Từng có lúc cậu không biết học cách trân trọng, khi mất đi rồi mới thấy hối hận, giờ trời cao cho cậu một cơ hội làm lại, cậu cam lòng nói ra bốn chữ —— bớt qu@y tay lại.

Hệ thống: …bất ngờ kiêng tuốt, tốt lắm.

Trên màn hình tivi chiếu cảnh trời tối, thiếu nữ chống cây dù tàn tạ đứng trong mưa loạng choà loạng choạng đi trên đường ray, Nhạc Thiên giơ bàn tay nhỏ bé lên lau giọt nước mắt cá sấu bên khóe mắt, “Nhà nhỏ này nghèo ghê, không mua nổi cây dù mới nữa.”

Hệ thống: “Người ta có ý đồ, là thế giới trong tượng tưởng của cô ấy, cây dù đó tượng trưng cho sự không trọn vẹn trong mối quan hệ mật thiết với mẹ của cổ, cuối cùng là cậu coi cái gì vậy?”

Nhạc Thiên: “…” Ghét ghê, không hiểu điện ảnh lỗi cậu à.

Diêm Chức Vân gõ cửa một cái, Nhạc Thiên buồn buồn tủi tủi ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn lấm tấm nước mắt, Diêm Chức Vân hơi ho một tiếng, mất tự nhiên lảng tránh nói: “Ăn sáng.”

Hai người ăn sáng trên bàn tròn nhỏ, Diêm Chức Vân nấu cháo rau cải, trong bát cháo trắng dẻo thơm điểm xuyết rau cải xanh xanh đỏ đỏ, khi vào miệng rất thơm. Nhưng Nhạc Thiên vẫn muốn ăn thịt cay kem ly hơn, nên lúc ăn cứ ủ rũ không ngóc đầu lên nổi.

Diêm Chức Vân thấy cậu ăn mà không biết vị, trong lòng rất áy náy, “Vừa rồi cậu…”

“À, em xem phim thấy buồn quá,” Nhạc Thiên vội vàng giải thích, mắt đầy đau buồn, “Trong thế giới tưởng tượng của cô ấy, chiếc ô hỏng đó tượng trưng cho sự khiếm khuyết trong mối quan hệ mật thiết của cô ấy và mẹ, làm em thấy buồn vô cùng.”

Hệ thống: Đạo văn! Đạo văn trắng trợn!

Diêm Chức Vân thở ra một hơi thật sâu, “Chuyện múa thường niên, tôi nghĩ cậu vẫn còn cơ hội cố gắng.”

Nhạc Thiên cúi mặt, “Cơ thể em không khỏe, thôi quên đi.”

Diêm Chức Vân: …chỉ là dị ứng thôi mà.

Nhạc Thiên một tay cầm thìa quấy tới quấy lui trong bát, dáng vẻ nuốt không trôi.

Diêm Chức Vân không biết phải an ủi như thế nào, hoặc nên nói là bồi thường cậu như thế nào, suy nghĩ một hồi, nói: “Năm nay studio của tôi cũng có tổ chức triển lãm hàng năm, tôi sẽ chừa cho cậu một bức ảnh ở trung tâm nhé, cậu thấy được không?”

Nhạc Thiên đã biết được từ hệ thống, Diêm Chức Vân ở thế giới này không chỉ là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, mà gia cảnh của hắn cũng rất hiển hách, triển lãm hàng năm tại studio của hắn có rất nhiều người nổi tiếng trong mọi tầng lớp, có thể lên quốc tế tạp chí.

Nhạc Thiên lập tức động lòng, cúi đầu cầm thìa, giả vờ giả vịt nói: “Nhưng mà… không phải anh Diêm nói em với anh không thể làm việc chung với nhau sao?”

Đến bây giờ Diêm Chức Vân vẫn không phủ nhận điểm này, “Không chụp mặt là được, hình thể của cậu rất đẹp.”

Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bẻ gãy thìa, không chụp mặt thì nổi tiếng kiểu gì được, tự nhiên mất hết hứng, “Thôi bỏ đi, em không phù hợp.”

Diêm Chức Vân tiến thối lưỡng nan, thậm chí còn muốn trực tiếp hỏi thẳng Minh Nhạc Thiên – cuối cùng thì phải làm thế nào để chuyện này kết thúc hoàn toàn.

“Thế này đi, tôi có quen biết một vài tổng biên của một số tạp chí, cho cậu chụp bìa, làm một bài phỏng vấn riêng nữa, được không?” Diêm Chức Vân thử dò hỏi.

Nhạc Thiên đang cúi đầu mắt chợt sáng rực lên, không thèm cầm thìa nữa, giơ tay lên từ từ vén lọn tóc vàng phủ bên gò má ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Hình như vậy cũng không hay lắm đâu, làm phiền anh Diêm quá.”

Diêm Chức Vân thấy cái điệu ra vẻ này của cậu là biết có hi vọng rồi, thở phào nhẹ nhõm: “Không phiền, cậu thích cái nào có thể tự mình chọn.”

“Ồ,” Nhạc Thiên từ tốn hỏi, “Có những trang nào?”

Diêm Chức Vân một hơi liệt kê ra mấy tạp chí thời trang hạng A trong nước, Nhạc Thiên thầm nghĩ chọn cái gì mà chọn, ông đây thích hết, nhưng nghe rồi vẫn rụt rè nói: “Anh Diêm cứ xem rồi làm đi ạ, em không hiểu mấy chuyện đó lắm.”

Cuối cùng cũng có thể phân rõ giới hạn thanh toán xong xuôi với Minh Nhạc Thiên, trong lòng Diêm Chức Vân như vừa giải quyết được một chuyện lớn, nói thẳng: “Cậu đưa số cho tôi, tôi liên hệ được rồi sẽ báo ngay cho cậu.”

“Vâng ạ.” Nhạc Thiên rụt rè gật gật đầu, tao nhã múc một thìa cháo rau cải lên, thầm bảo bụng, âu de, được lên tạp chí rồi hé hé hé hé!

Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Diêm Chức Vân thấy ổn rồi thôi, vốn tưởng hôm nay sẽ phải ở lại rất lâu, không ngờ lại được giải quyết nhanh như vậy, Diêm Chức Vân nhẹ nhàng cả người đứng ngay cửa chính chào tạm biệt với Minh Nhạc Thiên, “Hẹn gặp lại.”

Nhạc Thiên mỉm cười gật đầu, “Anh Diêm đi đường cẩn thận ạ.”

Diêm Chức Vân đi vào thang máy, thở ra một hơi thật dài, tấm gương trong thang máy soi nụ cười thả lỏng trên mặt hắn, Diêm Chức Vân hơi giật mình một chút rồi lắc đầu. Đúng là tự bê đá đập lên chân mình, còn phải tự bỏ tiền thuốc thang cho cái chân gãy của mình, đến phút cuối thì thấy may vì mình còn có bảo hiểm y tế.

Đi xuống lầu khởi động xe, chạy một mạch đến cổng khu chung cư, Diêm Chức Vân mới nhớ ra mục đích thứ hai mà hắn đến đây. Lần trước trước khi đi hắn để áo khoác của mình ở lại nhà của Minh Nhạc Thiên, hắn không thích việc đồ của mình ở trong tay của người khác cho lắm, nên lần này định đến để lấy về.

Diêm Chức Vân ảo não tự nhủ: “Sao lại quên mất rồi.” Định quay đầu lại nhưng sợ việc khó khăn lắm mới làm được sẽ ngày càng rắc rối hơn, do dự một hồi cuối cùng quyết định đậu xe ở gần bãi đậu, rồi xuống xe đi bộ ngược lại.

Đến cửa, Diêm Chức Vân nhấn chuông, nhấn hai lần mà không thấy ai mở cửa, Diêm Chức Vân cầm điện thoại lên, trong điện thoại mới vừa lưu số điện thoại của Minh Nhạc Thiên, còn nóng hổi, nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn bấm.

Thang máy sau lưng đúng lúc mở ra, Diêm Chức Vân nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng du dương vang lên, quay đầu nhìn lại. Minh Nhạc Thiên từ trong thang máy bước ra, xách theo một túi đồ, đang luống cuống tay chân móc điện thoại trong túi, ngoài miệng đang ngậm một cây kem ốc quế.

Cây kem Nhạc Thiên đang ăn sắp rơi đến nơi thì một bàn tay lớn kịp thời bắt lấy bánh ốc quế, Nhạc Thiên nhanh chóng há miệng, vừa ngẩng đầu lên định nói cảm ơn thì nhìn thấy Diêm Chức Vân mặt vô cảm nhìn mình.

Nhạc Thiên ngây người ra, khóe miệng còn dính socola chảy, nhìn thấy cây kem trên tay Diêm Chức Vân đang từ từ chảy ra, mắt thấy sắp trượt đến hổ khẩu của hắn, bèn vội rướn người đến cắn kem một cái, định ngậm cây kem về.

Diêm Chức Vân giật giật mặt nhìn cái đầu tóc vàng mềm mại trên tay mình, nói: “Nhả ra.”

Nhạc Thiên mở to mắt nhìn, dứt khoát cắn ngang đầu kem, ngậm trong miệng đảo qua đảo lại làm ấm lên rồi nhanh nhanh nuốt kem xuống, li3m li3m môi, cúi đầu sợ sệt nói: “Em, em bị đau răng, kem lạnh, ăn để giảm đau.”

“Đau răng?” Diêm Chức Vân thật sự hết lời để nói rồi, nếu như Minh Nhạc Thiên là em trai của hắn, thì nhất định sẽ lập tức đánh Minh Nhạc Thiên một trận. Con người gì đâu mà tốt xấu gì cũng không chịu nghe thế không biết, “Cậu bị dị ứng, không được ăn cay, lạnh, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”

Nhạc Thiên bị Diêm Chức Vân mắng rụt vai, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, trí nhớ của em không tốt lắm.”

Diêm Chức Vân cảm giác mình nhất định phải một đao cắt đứt hẹn không gặp lại với Minh Nhạc Thiên, chứ không thì sớm muộn gì cũng bị người này chọc cho tức chết. Hắn chưa từng gặp ai không biết quý cơ thể mình như thế này, Diêm Chức Vân thẳng tay ném phần kem còn lại vào thùng rác bên cạnh, nhìn qua cái túi nặng trịch trong tay Minh Nhạc Thiên, “Mua gì?”

Nhạc Thiên hoảng rồi, từ từ giấu túi ra sau lưng, “Không có gì.”

Diêm Chức Vân bị chọc tức thành bật cười, “Được rồi, dù sao cũng không liên quan đến tôi.” Vẩy vẩy kem dính trên tay, hắn sải bước đi ra ngoài, không buồn đợi thang máy, đi thẳng xuống từ cầu thang thoát hiểm. Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, chẳng ra làm sao cả.

Xuống mấy tầng rồi, Diêm Chức Vân mới sực nhớ ra còn phải lấy áo khoác của mình nữa, chán nản nhắm mắt lại, bụng bảo thôi được rồi, một cái áo thôi mà, không cần nữa, nhỡ đâu lại lòi ra chuyện vớ vẩn gì nữa thì sao?

Mấy ngày sau, Tề Tiêu đến studio của Diêm Chức Vân chụp ảnh tuyên truyền một người.

Cô gái tiếp tân nghe nói hắn chung một vũ đoàn với Minh Nhạc Thiên thì vội hỏi: “Sao Nhạc Thiên không đến nữa vậy?” Các cô đều mong chờ thiên thần nhỏ tóc vàng đến chụp hình, tiếc là chờ mãi không thấy đâu.

Tề Tiêu rất xấu hổ.

Vốn dĩ hắn đã rút ra khỏi tuyển chọn múa chính rồi, nhưng tiếc là Minh Nhạc Thiên bị dị ứng nên không thể đi tập luyện được, hắn đi thay mấy ngày, thì đội trưởng đã kiên quyết muốn hắn nhận vai, tự quyết cho Minh Nhạc Thiên nghỉ ngơi luôn.

Cẩn thận ngẫm lại, Minh Nhạc Thiên bị dị ứng còn là ăn ở nhà hắn nữa.

Tề Tiêu lúng túng đến mức ngại không dám đi thăm Minh Nhạc Thiên, còn không có cả dũng khí để gọi điện cho Minh Nhạc Thiên, cứ có cảm giác như mình cướp đi thứ gì đó của cậu vậy.

Giờ cô gái tiếp tân hỏi, thì hắn càng không chốn dung thân, thấp giọng trả lời: “Em ấy bệnh rồi, nên tôi thay vào.”

Cô gái kinh hô lên một tiếng, “Cậu ấy bị sao vậy?”

Tề Tiêu cứng ngắc định đáp, thì vai bị người khác vỗ một cái, là Diêm Chức Vân đến rồi, “Vào văn phòng của tôi nói chuyện đi.”

Tề Tiêu sắp rầu chết đi được, ngồi trong văn phòng của Diêm Chức Vân đầu tiên là chửi mình sau đó chửi Diêm Chức Vân. Diêm Chức Vân bị xả chỉ biết lắc đầu, rót trà cho cả hai, bình thản lắng nghe, xem như là rèn luyện hàm dưỡng cho bản thân.

“Nhạc Thiên vốn đã tự ti,” Tề Tiêu thở dài, mặt rầu rĩ, “Lúc chọn múa chính, em ấy sợ đến mức không dám đi, tôi phải bảo em ấy đi đấy, được chọn rồi mà cuối cùng lại bị tôi cướp, sao vậy không biết.”

Diêm Chức Vân nghe thấy có gì đó sai sai, “Sao lại là cậu bảo cậu ta đi?”

Tề Tiêu lườm hắn một cái, kể lại chuyện Minh Nhạc Thiên đến nhà mình khóc lóc nói không muốn đi tuyển chọn trước ngày chọn cho Diêm Chức Vân nghe.

Diêm Chức Vân vừa nghe, vừa híp mắt lại, “Sau đó cậu rút ra khỏi tuyển chọn?”

Tề Tiêu kinh ngạc, “Sao cậu biết?”

Diêm Chức Vân lần thứ hai lắc đầu, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cuối cùng vẫn không bóc trần chuyện mờ ám trong đó cho Tề Tiêu biết, “Đoán.”

Tề Tiêu cả giận: “Tại cậu hết đấy, cậu nói xem sau này sao tôi còn nói chuyện với Nhạc Thiên được nữa, ngại chết đi được, cướp vị trí múa chính của em ấy.”

Diêm Chức Vân suýt tí thì phun ngụm trà ra ngoài. liếc mắt nhìn Tề Tiêu, thầm nghĩ: Thật là bị người ta bán giúp còn người ta đếm tiền thì thôi đi, đã thế còn phải lo người ta bán có được hay không, có lỗ vốn không nữa.

“Tôi khuyên cậu một câu, tránh xa thằng nhóc Minh Nhạc Thiên đó đi.” Diêm Chức Vân đặt tách trà xuống, nói.

Tề Tiêu nói thẳng: “Cậu đừng có thành kiến lớn như thế với Nhạc Thiên được không? Diêm Chức Vân cậu đã làm ông chủ to vậy rồi mà sao nhỏ mọn thế hả?”

Diêm Chức Vân: …

Người chụp cho Tề Tiêu là Mẫn Lượng mới ký hợp đồng với studio, Diêm Chức Vân định cất nhắc Mẫn Lượng, cộng thêm việc Tề Tiêu lại là người quen, tiện để thử tay nghề, bèn để Mẫn Lượng lo.

Mẫn Lượng đúng là chụp không tệ, sau một ngày đã gần xong hết.

Tề Tiêu đi rồi, Mẫn Lượng và Diêm Chức Vân cùng nhau chọn phim, mắt nhìn của hai người khá gần nhau, cơ bản là không có ý kiến gì không trùng nhau cả. Mẫn Lượng sờ sờ cằm, tiếc nuối nói: “Ánh mắt của cậu này rất có nội dung, mà tiếc là hình thể không được đẹp bằng người múa cột trong quán bar lần trước.”

Khóe miệng Diêm Chức Vân giật một cái, không tiếp lời, nghĩ bụng hình thể có đẹp hơn nữa thì cũng quá là mưu mô tính toán. Người bình thường tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với Minh Nhạc Thiên.

Chụp phim xong rồi, Diêm Chức Vân cho Mẫn Lượng tan ca, Mẫn Lượng xuất thân là nhiếp ảnh gia solo, nên Diêm Chức Vân không quá nguyên tắc với hắn. Mẫn Lượng nhiệt tình mời Diêm Chức Vân đến quán bar lần trước chơi một lút, “Không chừng có thể gặp lại nhóc tóc vàng lần trước thì sao.”

Diêm Chức Vân xin miễn cho kẻ bất tài, từ chối một cách uyển chuyển, quán bar lần đó và cả tôm nữa, hắn nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ mó đến nữa.

Mẫn Lượng đi rồi, Diêm Chức Vân ở lại tiếp tục công việc, điện thoại nội bộ vang lên, Diêm Chức Vân nhìn màn hình máy tính không quá tập trung nhận, “A lô?”

“A… là Tiểu Diêm đúng không?” Giọng nữ nhiệt tình vừa quen vừa lạ vang lên trong điện thoại.

Diêm Chức Vân nghiêng mặt, liếc mắt nhìn micro, tiếp tục nói: “Là con, cô là?”

“Ây da, cô là mẹ của cục cưng Thiên Thiên nè, lần trước chúng ta có nói chuyện điện thoại đó, con nhớ không?”

Cục cưng Thiên Thiên… đầu óc Diêm Chức Vân xoay một vòng thật chậm, trong đầu bỗng nhiên “keng” một tiếng, Minh Nhạc Thiên! Tại sao mẹ của Minh Nhạc Thiên lại gọi đến studio của hắn chứ?

Đầu óc Diêm Chức Vân xoay không đủ vòng, theo bản năng chống tay lên đỡ trán, “Bác gái có gì không ạ?”

“Ừm thì, lần trước gọi cho cục cưng Thiên Thiên xong rồi thì thằng bé không nghe điện thoại của cô nữa, cô gấp chết đi được ấy. Ha ha ha, Tiểu Diêm con nổi tiếng quá chừng, nhà cô ở nước ngoài mà cũng tra được số điện thoại studio của con đó, mới nãy có con bé kia nghe điện thoại, cô nói cô là mẹ của Nhạc Thiên, con bé đó nhận ngay. Ha ha ha, con đúng là bạn thân của cục cưng Thiên Thiên thật mà, cô còn tưởng thằng nhóc đó gạt cô chứ.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười cười nói nói kéo dài của mẹ Minh Nhạc Thiên, khóe mắt Diêm Chức Vân hơi giật giật. Cảm giác như mình đang trên đường bất cẩn rẽ sai ngã rẽ, sau đó càng chạy càng xa, càng chạy càng tối… mãi mãi không có điểm cuối…

__

Anh Diêm đúng kiểu, chời ơi cú tui cú tui =))))
Bình Luận (0)
Comment