Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 414

Chương 414:

 

Lời vừa dứt, Mộ Bắc Ngật không nhìn khuôn mặt khó coi của bọn họ nữa, anh lạnh lùng bước đến bàn làm việc của mình.

 

Cổ đông Lưu mặt đen như đít nồi, ông ta phát hiện ra chỉ có một mình mình đối đầu với Tổng giám đốc Mộ, những vị cổ động khác rất biết điều đứng bên cạnh quan sát, sau đó phát hiện ra có gì đó không đúng!

 

Cổ đông Lưu lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta gọi Mộ Bắc Ngật đứng lại: “Tổng giám đốc Mộ, vừa nãy tôi chỉ là chuyển lời của Chủ tịch hội đồng quản trị Mộ, tôi ở Mộ Thị nhiều năm như thế, sự nghiệp đang đi lên cao, chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chức, Tổng giám đốc Mộ thu lại những lời anh vừa nói nhé…”

 

“Cổ đông Lưu chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chức?” Mộ Bắc Ngật dừng chân, quay người lại nhìn ông ta.

 

Cổ đông Lưu cho rằng ông ta có hy vọng, vội vàng gật đầu lia lịa, nhưng ông ta không ngờ Mộ Bắc Ngật lại lạnh lùng thốt ra một câu, “Bây giờ là tôi đang cưỡng ché cổ đông Lưu từ chức.”

 

Những vị cổ đông khác bắt đầu ð lên, nhưng không ai dám nói to!

 

Mộ Bắc Ngật bước đến bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn bảng tên đã được thay đổi thành Tổng giám đốc Mộ Thiếu Lãnh, hơ hơ, anh cười khinh khỉnh, ngón tay thon dài cằm bảng tên lên, sau đó vứt vào thùng rác một cách chuẩn xác!

 

Cho đến tận buổi chiều, Mộ Bắc Ngật vừa mới kết thúc công việc thì ông Mộ gọi điện thoại đến: “Mộ Bắc Ngật, có phải cháu đã động chân động tay không?”

 

Ông Mộ vừa lên tiếng đã chát ván, Mộ Bắc Ngật đặt bút trong tay xuống, người ngả về ghé ở phía sau, “Ông nội chỉ việc cháu vứt Mộ Thiếu Lãnh ra khỏi công ty hay là đuồi việc cổ đông Lưu ạ?”

 

Anh không hề nhắc đến Có Lan Tâm.

 

Nhưng ông Mộ không ngờ Mộ Bắc Ngật sẽ làm ra chuyện này, đầu dây bên kia ông Mộ thở dài, Mộ Bắc Ngật nhìn màn hình máy tính trước mặt.

 

Ông Mộ đè nén cơn giận, giải quyết chuyện quan trọng nhát trước đã, “Ông nói chuyện Lan Tâm bị bắt vào đồn cảnh sát, có phải cháu làm không?”

 

“Cô ta bị tóm được sơ hở, bị bắt vào đồn cảnh sát không phải chuyện rất bình thường ạ?”

 

“Khón nạn! Mộ Bắc Ngật, cháu đừng có cho rằng ông không biết cháu có ý định gì, tuyệt đối sẽ không hủy bỏ hôn lễ đã định sẽ tổ chức vào năm ngày saul”

 

“Ông nội quyết định không màng danh tiếng nhà họ Mộ mà cưới một người phụ nữ bị gọi đến đồn cảnh sát sao? Đối với ông nội mà nói, cũng không lạ cho lắm.” Mộ Bắc Ngật trầm giọng mỉa mai.

 

Ông Mộ tức giận, “Đừng có nói với cái giọng khinh khỉnh đó, mau đưa Có Lan Tâm ra ngoài, ông không thương lượng gì với cháu!”

 

“Ông nội bỏ cái suy nghĩ đó đi.” Mộ Bắc Ngật không thèm nghĩ đã lên tiếng từ chối, sau đó không chút nề nang tắt điện thoại, Mộ Bắc Ngật chơi điện thoại rất lâu rồi sắc mặt mới dịu đi.

 

Anh đứng lên, lấy chiếc áo vest treo trên giá đồ, sải bước ra bên ngoài.

 

“Dịch Bách, nhân viên phục vụ đó đến bệnh viện chưa?”

 

“Sếp, đã sắp xép đến đó rồi ạ.”

 

Mộ Bắc Ngật đi ra bên ngoài, vừa đi vừa lên tiếng hỏi Dịch Bách.

 

Ở một nơi khác, Có Tiểu Mạch trên đường đi lầy thuốc cho Nám Nám, cô đi ở hành lang bệnh viện bỗng nhiên nhìn tháy một bóng dáng quen thuộc được người ta dìu từ trong thang máy đi ra.

 

Bởi vì là buổi tối, người đi trên hành lang không nhiều như ban ngày, hành lang chỉ có một chiếc bóng điện vàng mờ mờ.

 

Nhưng Có Tiều Mạch vừa nhìn đã nhận ra người từ trong thang máy đi ra là ail Chính là chủ blog!

 

Có Tiểu Mạch nheo mắt, hình như chủ blog bị thương ở eo, được người ta dìu, bước đi loạng choạng không vững, chóc chốc lại thốt ra những từ ngữ rất khó nghe.

 

Có lẽ vì đang ở trong bệnh viện nên Có Tiểu Mạch không sợ hãi lắm, hơn nữa cô đang từng bước từng bước tìm kiếm câu trả lời cho thắc mắc ở trong lòng, Có Tiểu Mạch không vào thang máy mà đi theo chủ blog.

 

Cô nhón chân nhẹ nhàng, chủ blog đó tạm thời vẫn chưa phát hiện ra, miệng không ngừng oán trách: “Tổng giám đốc Mộ phái thuộc hạ đến đánh tôi đau chết đi được, bây giờ eo của tôi bị thương rồi, chẳng đi thăm Lan Tâm được.”

 

Lan Tâm? Gọi tên thân thiết ghê!

 

Đợi đã, Lan Tâm???

 

Có Tiểu Mạch sững sờ, sau đó cô đã dám chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, cô cầm chặt lọ thuốc trong tay, chỉ nghe thầy người bên cạnh nói một cách hứng thú: “Được rồi, cô Cố mang thai đứa con của anh, anh còn không biết hài lòng, có những lúc, eo bị thương sẽ ảnh hưởng đến cái đó đó, hơn nữa ba tháng đầu mang thai, cẩn thận một chút, vẫn có thể làm việc được.”

 

Nói xong hắn mỉm cười, chủ blog đó cũng vì những lời của hắn mà cười vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment