Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 415

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 415::

 

“Khụ khụt”

 

Người bên cạnh bỗng nhiên quay người nhìn thấy Có Tiểu Mạch đứng phía sau, hắn hoảng hốt, vội vàng lên tiếng ra hiệu cho chủ blog ở bên cạnh.

 

Chủ blog đó không hiểu chuyện gì, khoảnh khắc hắn quay người lại nhìn tháy Có Tiểu Mạch, đâu tiên là phẫn nộ, sau đó có chút hoảng hốt nhìn Có Tiểu Mạch giống như nhìn tháy ma.

 

Có Tiểu Mạch cũng giật mình, cô chăm chú quan sát biểu cảm của tên chủ blog, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, giống như tối hôm đó cô bị bọn họ bắt nạt nhưng trên mặt vẫn duy trì sự điểm tĩnh.

 

Tên chủ blog né tránh ánh mắt của cô, bộ dạng có thẻ tránh càng xa càng tốt, hắn chửi mắng: “Đúng là bám dai như đỉa đói, ở bệnh viện cũng gặp phải, đen đủi quá đi mắt!”

 

 

Hai người vội vàng rời khỏi chỗ này ngay trước mặt Có Tiểu Mạch.

 

Nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy mắt dép của hai tên đó, Cố Tiểu Mạch không đuổi theo mà quay về phòng bệnh với đẩy tâm tư, nhưng lời vừa nãy của tên chủ blog đã chứng tỏ rằng hắn và Có Lan Tâm ở bên nhau.

 

Có Tiểu Mạch nhíu mày, bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ, trong đầu có một giọng nói đang gào thét, lẽ nào, Mộ Bắc Ngật bị Có Lan Tâm cắm sừng trên đâu rồi? Vậy mà Có Lan Tâm còn luôn miệng nói không có Mộ Bắc Ngật không được đầy!

 

Nhưng cũng thật kỳ lạ, trong lòng Có Tiểu Mạch có chút vui mừng, hình như sau khi biết đứa con trong bụng Có Lan Tâm không phải là của Mộ Bắc Ngật, cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Lẽ nào, sau khi quan sát tìm hiểu Mộ Bắc Ngật, sau khi biết được sự thật, cô không còn có thành kiến với anh nữa.

 

Hừ, cảm giác thật kỳ lạ!

 

Có Tiểu Mạch vội vàng lắc đầu, vứt bỏ hết mọi tâm tư trong lòng, cô bước về phòng bệnh, không biết anh Nam đến từ lúc nào, đang ngồi ngắm Nám Nám.

 

“Anh Nam.”

 

Giọng nói của Có Tiểu Mạch đã phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, lúc Nam Thần An quay đầu nhìn, anh ta thây Có Tiểu Mạch cười rất vui, anh ta có chút sững SỜ.

 

Chỉ một khoảnh khắc, Nam Thần An dường như nhìn thây cô gái ngây thơ cười vui vẻ của trước đây chứ không phải Có Tiểu Mạch sau khi bị trầm cảm, trong mắt toàn là may đen mù mịt.

 

Nam Thần An đứng lên rồi bước đến: “Tiểu Mạch, có chuyện vui gì đã xảy ra thế?”

 

“Á, không có gì ạ.” Có Tiểu Mạch lắc đầu, thu lại cảm xúc trên mặt.

 

Hôm nay Nam Thân An đến chủ yếu là để thăm dò xem Có Tiểu Mạch có biết không, “Tiểu Mạch, hôm nay Có Lan Tâm bị gọi đến đồn cảnh sát rồi, em có biết không?”

 

Có Tiểu Mạch nhíu mày, cô không kinh ngạc như tưởng tưởng của Nam Thần An, “Em vừa mới biết ạ, có điều, chứng cứ của Tưởng Nguyên Thanh là em tìm ra đó.”

 

Thầy Có Tiểu Mạch lên tiếng một cách chắc nịch như vậy, sắc mặt Nam Thần An bỗng tối sầằm, chắc chắn là Mộ Bắc Ngật đã làm nhưng Tiểu Mạch lại nói là cô tìm thấy chứng cứ, hai người đã làm lành rồi sao?

 

Trong nháy mắt, Nam Thần An cảm nhận được sự nguy hiểm ập đến, “Có Lan Tâm mang thai đứa con của Mộ Bắc Ngật, nhà họ Mộ sẽ không để cô ta ở trong đó quá lâu đâu.”

 

“Vậy nêu như đứa bé trong bụng Có Lan Tâm không phải của Mộ Bắc Ngật thì sao?” Nam Thần An không ngờ Có Tiểu Mạch bỗng nhiên lại ngước mắt nhìn anh, hỏi một cách rất nghiêm túc.

 

Nam Thần An dường như rơi xuống vực thẳm, anh ta chỉ có thể khống chế cảm xúc của mình, nhìn ánh mắt vui mừng của Có Tiểu Mạch, mọi chuyện không nên tiến triển theo hướng này!

 

Có Tiểu Mạch nhận ra mình đã bày tỏ cảm xúc quá lộ liễu, cô vội vàng nói: “Em chỉ nghĩ linh tinh thôi, anh không cần để tâm đâu.”

 

Nói xong cô bước đến trước cửa sổ, một mình đắm chìm trong suy nghĩ miên man, không có ý định tiếp tục nói chuyện với Nam Thần An.

Bình Luận (0)
Comment