Đợi khi Diệp Hoài Cẩn gọi điện thoại và biết chắc chắn rằng Hải Dương đang trên đường đến nhà anh, tâm trạng anh mới thoải mái hẳn.
Không uổng công tối qua muộn thế rồi anh vẫn cố tình nhắc Hải Dương.
Cúp máy xong, dù rằng Diệp Hoài Cẩn không cười nhưng cả người lại toát ra vẻ vui mừng.
“Bố ơi, bố biết chú Hải Dương đến nhà mình thì bố vui lắm ạ? Tại sao ạ?” Diệp Vũ Thánh hỏi thẳng nghi vấn của mình.
“Không có gì, bố chỉ lo không có ai chăm sóc mẹ các con thôi.” Diệp Hoài Cẩn đường hoàng nói.
“Không phải có chú Sở Hoa ở đó ạ?” Diệp Vũ Triết nghe vậy, lập tức nghĩ tới người chú Sở Hoa nấu đồ ăn ngon cho cậu.
“Chú Sở Hoa của con yếu đuối lắm, chăm sóc mình thôi đã là cố gắng rồi, không chăm nổi mẹ các con đâu.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục bôi đen Sở Hoa mà không để lại dấu vết.
Lúc nào cũng hạ thấp hình tượng Sở Hoa trong lòng của cặp sinh ba.
Cặp sinh ba nghe vậy thì đồng loạt nhìn anh.
Diệp Hoài Cẩn: “...”
Sao tự dưng lại nhìn anh như thế?
Lúc này, Diệp Vũ Hành khẽ thở dài, sau đó lí nhí nói: “Chú Sở Hoa nói bố là hũ giấm, bố sẽ nói chú Sở Hoa có chỗ nào không tốt vì bọn con thích chú ấy. Ban đầu bọn con vẫn chưa tin đâu nhưng bố lại nói thật rồi!”
Diệp Vũ Hành nói, trong giọng điệu còn có vẻ tức giận.
Vẻ mặt hai đứa còn lại cũng rất khó coi, thậm chí còn đánh giá Diệp Hoài Cẩn.
“Uổng công chú Sở Hoa luôn nói tốt đẹp về bố.”
“Đúng đó! Bố hẹp hòi quá.”
Diệp Hoài Cẩn nghe ba con trai mình nói, đầu tiên anh mếu mặt, sau đó phản ứng lại ngay, tiếp đó là chửi rủa Sở Hoa ở trong lòng.
Đồ tâm cơ boy!
“Khụ khụ, thật sự là bố lo cho chú Sở Hoa của các con thôi. Bố nói chú ấy yếu ớt chứ không phải nói xấu chú ấy. Yếu ớt chỉ là một đặc điểm của cơ thể, các con nghĩ mà xem, chú Sở Hoa của các con có phải còn gầy hơn cả bố lẫn chú Hải Dương không?” Diệp Hoài Cẩn sẽ không thừa nhận, ngược lại sau đó anh còn bắt đầu “diễn” khác ngay.
Dáng vẻ nghiêm túc, không hề chột dạ này thật sự đã lừa được cặp sinh ba.
“Thật sao ạ?” Cặp sinh ba tò mò hỏi ngược lại Diệp Hoài Cẩn.
“Đương nhiên là thật rồi. Với cả bố là hũ giấm cũng là vì bố yêu các con thôi!” Sau khi khẳng định, Diệp Hoài Cẩn bắt đầu phát kẹo ngọt chết ruồi.
Ba cậu nhóc nghe vậy thì mặt hơi đỏ ửng, sau đó chúng nhìn sâu vào bố rồi cũng nghiêm túc đáp lại.
“Chúng con cũng yêu bố.”
Sau khi nghe câu này, bỗng chốc Diệp Hoài Cẩn bật cười thành tiếng.
Sở Hoa là một tâm cơ boy, thế thì anh lại là một boy càng tâm cơ hơn.
Vợ là vợ anh, con là con anh, sao mà Sở Hoa đấu lại anh được.
Trong lòng Diệp Hoài Cẩn lúc này có vẻ khá đắc ý.
Đương nhiên là những thứ này không thể nhìn thấy ở bề ngoài được.
Nhưng mà nếu như Hướng Thiên ở đây thì sẽ nói một câu với Diệp Hoài Cẩn.
Ảnh đế đại nhân, hình tượng của cậu sụp đổ rồi.
*****
Khi ấy, ở một bên khác.
Hải Dương đã đến nhà Mục Nhan.
Dường như là mấy bố con vừa mới đi không lâu mà anh ta đã đến rồi.
Sở Hoa nhìn Hải Dương xuất hiện nhanh như thế, ánh mắt hơi lóe lên.
Diệp Hoài Cẩn đúng là đồ nhỏ nhen, chuyện như này đúng là chỉ có anh mới làm ra được thôi.
Mục Nhan cũng thấy Hải Dương.
Nhìn thời gian thì cô cũng biết Hải Dương đến đây hơi sớm.
“Sao cậu đến đây sớm thế, không phải tôi bảo cậu chín giờ đến sao?” Mục Nhan nhìn Hải Dương với vẻ bất ngờ.
Hải Dương nghe vậy thì ngại ngùng vuốt mũi mình, sau đó anh ta nói: “Sáng dậy sớm quá, dù gì cũng không có gì làm nên muốn đến chỗ cô xem xem có gì cần giúp đỡ không.”
Lúc nói vậy, trong lòng Hải Dương cũng bất lực!
Chẳng lẽ anh ta phải nói rằng vì Diệp Hoài Cẩn nhờ anh ta việc tránh để Mục Nhan và Sở Hoa ở riêng với nhau ư?
Nói vậy thì đúng là ngại lắm, thôi thì đừng nói vẫn hơn, vì thế anh ta chỉ đành lấy lý do này lấp liếm thôi.
Tin hay không là một chuyện, mặt ngoài chính là như thế.
Thấy vẻ chột dạ của Hải Dương, Mục Nhan hiểu ra ngay.
Người có thể khiến Hải Dương như vậy còn có ai nữa đâu.
Mục Nhan dở khóc dở cười.
Nhưng mà cũng không gây khó dễ cho Hải Dương nữa, cô nói luôn: “Thế cậu vào nhà đợi đi! Tôi đi nấu bữa sáng, lát nữa chín giờ cậu đưa chúng tôi đến sân bay nhé.”
“À, được… nhưng mà cô đến sân bay làm gì?” Hải Dương hỏi, Mục Nhan định đi đâu sao?
“Không, là đàn anh của tôi. Hôm nay anh ấy sẽ ngồi máy bay về thủ đô.” Mục Nhan nói.
“À.” Hải Dương đáp lại, sau đó lại phát hiện ra điều gì đó sai sai. Thế là Sở Hoa phải đi rồi à? Thế thì không phải Diệp Hoài Cẩn lo bò trắng răng rồi sao?
“Đúng vậy, cậu đừng nói cho Hoài Cẩn lúc anh ấy hỏi dò tin tức đấy.” Mục Nhan nhanh chóng nhắc nhở.
Thật sự là cô sắp bị Diệp Hoài Cẩn đánh bại rồi.
Đúng là cứ như kiểu ghen tuông mấy năm tích tụ lại rồi ghen một thể vậy, chua thật đấy!
Chua tới nỗi mà xa tít tắp rồi cô vẫn ngửi thấy được.
“Được.” Bên ngoài Hải Dương đồng ý nhưng trong lòng đang gầm rú.
Phải giả bộ ngớ ngẩn giữa hai người này, cái trường hợp này đúng là gian khổ quá!!!
Sau đó, Mục Nhan cũng không để ý nữa mà đi thẳng vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau, ba người ngồi vào bàn ăn cùng nhau.
Hải Dương thưởng thức bữa sáng ngon lành, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Dậy sớm cũng có lợi, đó chính là ăn chực thêm được một bữa ngon.
Cơm nước xong, ba người ở nhà thêm một lúc nữa.
Tới chín giờ, Hải Dương chuẩn bị xe cộ chờ đợi Mục Nhan và Sở Hoa.
Mục Nhan cũng gói chút đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho cặp sinh ba vào buổi sáng và cho vào trong đồ đạc của Sở Hoa.
“Đàn anh, lần này chưa kịp tiếp đãi anh chu đáo, thật sự là em thấy rất có lỗi. Lần sau có cơ hội anh lại đến nhé, yên tâm, em sẽ không để Hoài Cẩn ghen tuông bừa bãi nữa đâu.” Mục Nhan nhìn Sở Hoa, nghiêm túc nói.
Chuyện Sở Hoa là anh trai cô sẽ không thay đổi, chờ chuyện này kết thúc rồi cô sẽ nói chuyện hẳn hoi với Diệp Hoài Cẩn, dắt anh về nhà nói chuyện đâu ra đấy với bố mẹ cô.
Cô không muốn có chuyện như thế này xảy ra nữa.
“Được.” Sở Hoa nhìn Mục Nhan và mỉm cười nhẹ.
Hải Dương ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán. Rõ ràng giữa hai người này chẳng có dấu vết gì, ảnh đế Diệp đúng là quá quan tâm tới Mục Nhan nên mới vậy thôi.
Cảm thán thì cảm thán, Hải Dương chẳng định nói gì.
Dù sao thì đây là chuyện của người trong cuộc giữa họ, người ngoài như anh ta tốt hơn hết là đừng nên xen vào.
Ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của anh ta thôi.
Rất nhanh sau khi thu dọn xong, đồ của Sở Hoa được đặt lên xe.
Hải Dương lái xe đưa hai người đến sân bay.
Trên đường, xe của Hải Dương đang đi bình thường, chốc chốc anh ta để ý tình hình xe cộ qua gương chiếu hậu.
Nhưng sau khi quan sát mấy lần, anh ta bắt đầu thấy sai sai.
Sao cứ cảm giác đằng sau có xe theo đuôi thế nhỉ!
Sau khi xác nhận mấy lần, Hải Dương đã chắc chắn được chuyện này.
Sự cảnh giác trong lòng bỗng chốc dâng lên cực điểm.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe của họ đã dừng ở bãi đỗ xe của sân bay, Hải Dương để ý chiếc xe đó không vào theo nên cho rằng mình nghĩ nhiều.
Nhưng mà đảm bảo an toàn, Hải Dương vẫn luôn theo Mục Nhan suốt hành trình, không để Mục Nhan và Sở Hoa có không gian riêng nào.
Sau khi lấy đồ đạc thì đưa Sở Hoa đến sảnh sân bay.
Ký gửi đồ, lấy vé.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì cũng tới lúc chia tay.
Trước khi vào kiểm tra an ninh, Sở Hoa nhìn Mục Nhan rồi cười nói: “Mục Nhan, có thể cho anh một cái ôm tạm biệt không?”
Cuộc chia ly này không chỉ là chia tay bây giờ mà còn là chia tay với quá khứ của anh ta nữa.
Sở Hoa không nói thẳng nhưng Mục Nhan thì hiểu.
Nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của cô bây giờ, Mục Nhan hơi do dự.
Thấy vẻ do dự của Mục Nhan, Sở Hoa bỗng di chuyển, anh ta dành cho Mục Nhan một cái ôm chóng vánh.
Mục Nhan vẫn chưa phản ứng thì đã bị ôm lấy, cũng không phải quá thân mật, Mục Nhan mím môi nói: “Đàn anh, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.”
“Cảm ơn em.” Sở Hoa nói.
Cái ôm vừa rồi thật sự cũng đủ với anh ta rồi.
Còn đối với Mục Nhan, câu cảm ơn này cũng đã đại diện cho thái độ của Sở Hoa.
Sau đó, sau khi Sở Hoa nói câu “tạm biệt” thì xoay người rời đi, đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Thấy bóng Sở Hoa ngày một xa, tới khi không thấy nữa, Mục Nhan mới thu hồi ánh mắt.
Thật sự là cô hy vọng rằng mai đây Sở Hoa có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, giữ một chấp niệm thời niên thiếu tới tận bây giờ thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
May mà anh ta buông tay rồi!
Nghĩ vậy, Mục Nhan nhìn Hải Dương và nói: “Đi thôi! Chúng ta về thôi.”
“Ừm.” Hải Dương đáp, trong đầu lại vụt qua cái ôm ban nãy của hai người.
Nếu cái này mà bị chụp được thì sợ rằng khó mà giải quyết đấy!
Nhưng mà ôm cũng ôm rồi, bây giờ nghĩ cách cũng vô dụng, thôi thì lát nữa nói với anh Hướng để ý tin tức trong giới vậy.
Cái xe theo đuôi vừa rồi vẫn là cái gai trong đầu anh ta đây.
Quay lại bãi đỗ xe, sau khi lên xe, Hải Dương tiếp tục để ý mọi thứ xung quanh.
Mục Nhan nhận ra sự bất thường của Hải Dương, cô không nhịn được mà hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Vừa rồi lúc ở bãi đỗ xe, Hải Dương cứ chốc chốc lại chen vào giữa mình và Sở Hoa.
Mục Nhan biết tính của anh ta nên cũng hiểu rõ đối phương sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, vì thế mới hỏi.
“Không sao, chỉ là tôi nhận ra có người theo đuôi. Nhưng mà đến sân bay lại cảm giác không có chiếc xe ấy.” Hải Dương nói thật.
Còn Mục Nhan nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại.
Hải Dương không phải người bỏ mất mục tiêu, nếu anh ta đã nói vậy thì có lẽ cũng chắc chắn rồi.
Mục Nhan cũng bắt đầu cảnh giác hơn, cô nói ngay: “Về thôi! Về rồi nói tiếp.”
“Được.” Hải Dương gật đầu, sau đó khởi động xe.
Khi chiếc xe ra khỏi hầm đỗ xe và vòng lên đường chính, Hải Dương lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, mà một người còn đang cầm máy ảnh và lên xe.
Đúng là bị chụp được rồi!
Hải Dương chắc chắn được chuyện này.
Sau đó Hải Dương phải gấp rút xử lý chuyện này.
Sau khi nhanh chóng đưa Mục Nhan về nhà, Hải Dương tự đi điều tra, đồng thời gửi tin cho Hướng Thiên. Đương nhiên Hướng Thiên sẽ báo cáo lại cho Diệp Hoài Cẩn.
Anh ta muốn xem rốt cuộc là ai đi theo chụp họ đây?
Nếu như có thể điều tra ra được sớm, có lẽ sẽ có thể xử lý hoặc ứng phó với tình huống bất lợi này một cách nhanh chóng.