Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 105

Tin nhắn Hải Dương gửi cho Hướng Thiên, Hướng Thiên nhanh chóng để ý ngay, lập tức dùng hết các mối quan hệ để điều tra.

Nhưng mà tạm thời Hướng Thiên không nói tin này cho Diệp Hoài Cẩn, anh phải xác nhận trước rồi mới nói.

Dù sao thì Diệp Hoài Cẩn đang quay chương trình, cho dù tổ chương trình có đồng ý vài cái lợi cho Diệp Hoài Cẩn nhưng lợi nhiều quá lại trở thành đặc quyền rồi. Chờ tới thời gian thích hợp, anh sẽ thông báo tin này cho Diệp Hoài Cẩn.

Bên này, sau khi Mục Nhan tiễn Sở Hoa, cô bỗng chốc thấy nhẹ lòng.

Thật ra Diệp Hoài Cẩn nói như thế, cô giận thì giận nhưng trong lòng cô cũng hiểu.

Vì thế dù Sở Hoa ở lại, cô cũng sẽ không ở riêng cùng Sở Hoa.

Nhưng mà bây giờ có lẽ Sở Hoa đã buông tay rồi.

Mục Nhan thở dài một hơi, mong rằng thật sự cứ kết thúc như vậy.

“Gâu gâu gâu…”

“Ư ử ư ử…”

Lúc này, ba bé lông xù đã đến bên cạnh Mục Nhan rồi sủa với cô.

Mục Nhan thấy vậy thì lập tức hiểu ra, ngay sau đó cô nhanh chóng nấu nướng cho ba đứa chúng nó.

Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Mục Nhan cũng dần vào nếp.

Đến nhà hàng, dẫn ba bé lông xù đi chơi.

Trừ việc nhớ Diệp Hoài Cẩn và các con ra thì cuộc sống thảnh thơi hơn nhiều.

Thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ bắt gặp vài người nhận ra cô, Mục Nhan đã không còn hoảng loạn như trước từ lâu, mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Khi gặp được vài fan hâm mộ cô cũng sẽ chào hỏi, trong tình huống không gây sự chú ý cô còn nói chuyện vài câu với người ta nữa.

Trong khi Mục Nhan không hay biết, bình luận về Mục Nhan ở trên mạng ngày một tốt hơn.

Dù sao thì Mục Nhan là vợ của Diệp Hoài Cẩn, thật sự là không có chỗ nào có thể để người ta chỉ trích hết.

Nhưng mà Mục Nhan đọc được rất nhiều tin liên quan tới lòng tốt của cô, cô lại thấy hơi có vấn đề.

Mấy lời bàn luận của truyền thông có vẻ trùng nhau quá, trong khi cô giữ im lặng như thế này mà vẫn có tin như vậy.

Mục Nhan nhớ tới chuyện Diệp Hoài Cẩn gặp phải vào mấy năm trước, cô cũng không khỏi bắt đầu cảnh giác.

Cũng may, hôm nay Diệp Hoài Cẩn và ba cậu nhóc sẽ về, tới khi đó cô cũng có thể nói chuyện hẳn hoi với Diệp Hoài Cẩn rồi.

Nghĩ vậy, Mục Nhan hỏi Hướng Thiên về thời gian quay về chính xác của mấy bố con, sau đó chuẩn bị bữa tối.

Tới sáu giờ tối, khi trời tối sầm, ba cậu nhóc và Diệp Hoài Cẩn đã về.

Vừa về, ba cậu nhóc đã không nhịn được mà bổ nhào vào lòng Mục Nhan.

Chúng đã không được nói chuyện điện thoại với mẹ hai hôm nay rồi, chúng nhớ mẹ lắm.

Chúng bổ nhào vào lòng Mục Nhan, bốn mẹ con thắm thiết mất một lúc.

Nhưng mà vừa xong, Diệp Vũ Triết đã không chờ được mà hỏi Mục Nhan: “Mẹ ơi, bọn con đói bụng rồi, bữa tối của mẹ đã xong chưa ạ?”

“Ừ, xong hết rồi.”

“Yeah.” Diệp Vũ Triết phấn khởi nói. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng kéo hai anh em vào nhà bếp, vừa chạy vừa gọi: “Bố mẹ ơi, hai người cũng nhanh lên.”

“Các con xếp đũa trước đi, bố mẹ tới ngay đây.” Mục Nhan nói với chúng.

“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc vội vã nói, sau đó thì nghe được tiếng xếp đũa của chúng.

Chuyện nhỏ này chúng làm được mà.

Lúc này, Mục Nhan mới nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn cùng với Hải Dương và Hướng Thiên ở đằng sau anh.

Hai người này lại cùng quay lại vào cái giờ này, có lẽ là có chuyện rồi.

Diệp Hoài Cẩn nhìn vẻ suy tư của Mục Nhan, anh tiến lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt cô: “Anh về rồi đây!”

“Ừm.” Mục Nhan gật đầu rồi cười.

“Đi thôi! Ăn cơm đã, hai người cũng ăn cùng đi!” Mục Nhan nói với Hải Dương và Hướng Thiên.

“Được, thế làm phiền rồi.”

Hai người khách sáo nói, sau đó vội vã vào bếp.

Lại được thưởng thức một bữa tối ngon miệng rồi!

Diệp Hoài Cẩn ở đằng sau bỗng dưng ôm lấy Mục Nhan, anh nói khẽ: “Đúng là có một vài chuyện, lát nữa ăn cơm xong chúng ta nói sau.”

Anh tin rằng Mục Nhan nhìn ra, nếu để cô đoán chi bằng nhận luôn.

“Được.” Mục Nhan gật đầu.

Lời của Diệp Hoài Cẩn đúng là làm cô an lòng.

Một lúc sau, cả nhóm tụ tập tại bàn ăn kèm theo đó là tiếng nói non nớt của ba cậu nhóc, một bữa tối thú vị.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Hoài Cẩn dọn dẹp bếp cùng Mục Nhan, sau khi để ba cậu nhóc chơi với mấy bé lông xù ở ngoài vườn, nhóm Diệp Hoài Cẩn đi tới ban công hành lang tầng một, vừa có thể nhìn thấy cặp sinh ba, vừa nói chuyện được.

Sau khi ổn định, Hướng Thiên mở lời.

“Đúng là có người định ra tay với hai người nhưng mà không phải bây giờ mà là tuần tới.” Hướng Thiên nhớ lại chuyện mình dốc hết sức bình sinh mới tra được, lòng cũng bình thản hơn một chút.

Không sợ lâu, chỉ sợ không tra ra được.

May mà đối phương định làm một chuyện lớn, tóm lại là không dễ im hơi lặng tiếng được.

Thế nên anh vẫn có thể sờ tận gốc.

“Ai thế?” Diệp Hoài Cẩn hỏi thẳng, anh ở trong giới bao nhiêu năm, đúng là người có xung đột về lợi ích khá nhiều, cũng có không ít người mấy lần đục nước béo cò đối phó anh. Anh luôn tránh qua, có cơ hội đều sẽ lấy đạo của người trả lại cho người.

“Là Hứa Chu Thành.” Hướng Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Hoài Cẩn.

Nghe thấy cái tên này, Diệp Hoài Cẩn hơi sững ra, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không phải cậu ta đã trèo lên được vị trí người đứng đầu của công ty giải trí Kim Thế rồi à, sao còn phải làm vậy?”

Hướng Thiên nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi nói: “Cậu cũng biết trong lòng cậu ta luôn có khúc mắc với cậu, cái gì cũng tranh giành với cậu. Lần này chỉ là vì đại sứ của Bruyne, hợp đồng đại sứ của cậu với Bruyne sắp hết hạn, ý bên Bruyne là muốn tiếp tục với cậu. Có lẽ cậu ta muốn tạo scandal nhà cậu vào lúc này, có khi Bruyne sẽ suy nghĩ đến nghệ sĩ nam khác và cậu ta là lựa chọn đầu tiên. Vì trong những người quản lý cấp cao của Bruyne tại khu vực châu Á Thái Bình Dương có người từng nhắc tên cậu ta.”

Nói tóm lại đều chỉ vì hai chữ lợi ích mà thôi.

Diệp Hoài Cẩn có tài nguyên thời trang cao cấp, nhiều lúc những thương hiệu hàng đầu trong giới giải trí đều sẽ nghĩ tới Diệp Hoài Cẩn đầu tiên, muốn lấy được thì phải di chuyển ngọn núi Diệp Hoài Cẩn này đi.

Mà ban đầu Hứa Chu Thành ra mắt cùng với Diệp Hoài Cẩn, hai người lại còn là bạn thân. Nhưng cùng một buổi thử vai, đạo diễn vừa mắt với Diệp Hoài Cẩn và Diệp Hoài Cẩn cũng nổi tiếng nhờ vai diễn này.

Lúc đó Diệp Hoài Cẩn vốn dĩ không có ý định tham gia thử vai cùng với Hứa Chu Thành, là do Hứa Chu Thành nói không sao trước, thậm chí còn nói đây là cơ hội hiếm có, nếu như Diệp Hoài Cẩn được chọn thì sau này cũng dễ nâng đỡ anh ta.

Nhưng sau khi Diệp Hoài Cẩn có được vai diễn thì sao chứ? Bên ngoài thì anh ta chúc mừng nhưng thái độ thì thay đổi rồi.

Nhất là sau khi Diệp Hoài Cẩn nổi tiếng.

Thế nên trong sự căm ghét đố kỵ, Hứa Chu Thành đã bắt tay với người ngoài, suýt nữa hủy hoại Diệp Hoài Cẩn.

Do hai người từng là bạn nên khi đó Diệp Hoài Cẩn đã bỏ qua cho đối phương.

Nhưng đối phương cũng chẳng thèm cảm kích, ban đầu thì chẳng làm gì nữa, chỉ cố gắng phấn đấu phát triển sự nghiệp của mình.

Tưởng rằng sau khi thành công anh ta sẽ không còn nhớ chuyện ngày trước nữa nhưng giờ chỉ cần có cơ hội là anh ta sẽ không quên đào hố Diệp Hoài Cẩn.

Cỏ không diệt trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi.

Nhiều năm như vậy, thật sự là Diệp Hoài Cẩn đã có mấy lần suýt bị tính kế rồi.

Cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng phải phản kích lại nhưng cũng có phần bất lực vì đối phương cũng có chỗ dựa vững chắc.

Sự giúp đỡ của công ty giải trí Kim Thế đã cho anh ta có năng lực đối chọi với Diệp Hoài Cẩn.

Công ty giải trí Kim Thế cũng rất muốn có một Diệp Hoài Cẩn với thương hiệu tốt như công ty giải trí Hoàn Cầu, vì để Hứa Chu Thành có thể thế chỗ cho hào quang của Diệp Hoài Cẩn nên đương nhiên sẽ cùng với anh ta đối phó với Diệp Hoài Cẩn rồi.

Mấy năm nay, vẫn chưa thể phân cao thấp.

Mà không ngờ rằng lần này, vào thời điểm này, đột nhiên mục tiêu của bọn họ nhắm chuẩn vào điểm yếu của Diệp Hoài Cẩn là Mục Nhan.

“Còn có một người là do tôi gây ra, Chu Vãn. Tài liệu mà Hứa Chu Thành lấy được là do Chu Vãn cung cấp.” Hải Dương cũng phải thêm một câu.

Lúc nói chuyện, vẻ mặt cũng mang nét cảm thấy có lỗi.

Nếu không phải vì anh ta, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan sẽ không gặp phải kẻ thù như Chu Vãn.

“Cậu Hải này, cậu tiết lộ luôn đi, rốt cuộc cậu nắm được điểm yếu gì của Chu Vãn mà khiến Chu Vãn nhung nhớ cậu đến thế. Khi không có cơ hội thì ẩn nấp, có cơ hội thì xuất hiện, đúng là người đáng ghét. Bây giờ đã thành thế này rồi cậu giấu giếm cũng vô dụng thôi.” Hướng Thiên nói năng không hề khách sáo.

Hải Dương im lặng một lúc rồi nói: “Trước khi Chu Vãn vào giới giải trí, cô ta là… gái gọi trong club. Sau khi tôi ký hợp đồng với cô ta, cô ta đổi tên rồi ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ nên không ai nhận ra, ngoại trừ tôi. Sau đó cô ta dựa vào tôi để vào giới giải trí, thậm chí còn trèo lên không ít người, một thời gian sau, cô ta tưởng là tôi chặn đường cô ta, hơn nữa vì tôi biết quá nhiều chuyện của cô ta, vì thế cô ta thay thế tôi ngay.”

Hải Dương nói ra vài sự thật.

“Thế tại sao cậu không đưa thẳng chứng cứ cho truyền thông?” Hướng Thiên nói tiếp.

“Tôi… tôi bị cô ta chơi khăm, có video tôi và cô ta, tôi vẫn còn vợ con, tôi không muốn… Chu Vãn từng đe dọa tôi rằng nếu có thông tin gì đó lộ ra thì cô ta sẽ tìm vợ tôi.” Hải Dương khó khăn nói.

Anh ta không muốn vợ con mình thấy cảnh đó, anh ta sợ làm tổn thương vợ con mình.

Khi anh ta không có gì trong tay, vợ anh ta luôn cùng anh ta trải qua, anh ta không muốn để cô ấy bị gièm pha.

Nghe Hải Dương nói vậy, những người khác im lặng.

Đúng là Chu Vãn đang giữ điểm yếu của Hải Dương.

“Cậu từng nói chuyện đó cho vợ chưa?” Mục Nhan đột nhiên hỏi.

“Chưa, tôi sợ cô ấy buồn.”

“Thế thật sự cậu có gì với Chu Vãn không?”

“Đương nhiên là không rồi, dù rằng tối đó tôi say xỉn nhưng một người đàn ông với một người phụ nữ có gì không thì vẫn nhận ra được mà.” Hải Dương nói ngay.

“Nếu đã thế, đáng lẽ cậu nên thành thật với vợ, chẳng lẽ cậu định để đối phương đe dọa cả đời à?” Mục Nhan nói.

Nghe vậy, Hải Dương sững người.

Im lặng giây lát, Hải Dương nói: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ nói rõ với cô ấy.”

Vào giờ phút này, Hải Dương chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nếu chuyện đã tỏ rồi, vậy thì cũng nên suy nghĩ đến chuyện chúng ta phải phản kích thế nào.” Hướng Thiên chủ động nói.

Vào lúc này, bầu trời tối om cũng che khuất được sự đen tối.
Bình Luận (0)
Comment