Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 91

Sáng hôm sau, Mục Nhan vốn không quan tâm đến phản ứng trên mạng lại bị tổ chương trình chặn lại.

Cuối cùng chiêu hiểm của tổ tiết mục cũng tìm đến cửa vào hôm nay, ngay lúc họ vừa mới thức dậy.

Vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc Mục Nhan bị gọi dậy, ba cậu nhóc vẫn còn đang khò khò vì tối qua ngủ muộn.

Mục Nhan nhanh chóng bò dậy khỏi giường, ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở đã thấy một người vui vẻ chào hỏi Mục Nhan.

“Chào chị Mục, em là Giang Bắc, em có quấy rầy chị không?” Người đến, cũng chính là một nghệ sĩ tên Giang Bắc, lịch sự chào hỏi.

Giang Bắc là một trong hai người của nhóm nhạc thần tượng được Giải trí Hoàn Cầu cho ra mắt, hai người ra mắt với vai trò ca sĩ, vừa debut đã nổi tiếng trong giới với ngoại hình tuấn tú và giọng hát độc đáo, cộng thêm việc hai người đều ở độ tuổi vừa mới lớn, ngoài fan hâm mộ idol còn có không ít fan dì fan mẹ, tóm lại có thể tóm tắt bằng ba từ: Rất nổi tiếng.

Tất nhiên Mục Nhan cũng nhận ra ca sĩ mới nổi Giang Bắc này, cô cũng trầm trồ trước con mắt chọn người của tổ chương trình, các khách mời nếu không là người nổi tiếng thì cũng là người có tiềm năng rất lớn.

Vậy mới nói, chương trình này dù không có cô làm khách mời chính thì những khách mời khác cũng có thể khiến chương trình được mọi người quan tâm.

Nghĩ tới đây, Mục Nhan không khỏi nghĩ tới ý đồ của Diệp Hoài Cẩn.

Thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mục Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, cười cười với Giang Bắc: “Không sao đâu, bình thường chị cũng dậy vào giờ này.”

“Vậy cặp sinh ba dậy chưa ạ?” Giang Bắc tiếp tục hỏi, ánh mắt như phát sáng.

Cậu cũng đã xem qua hai tập vừa rồi của chương trình “Vòng quanh thế giới”, thực sự muốn tan chảy với cặp sinh ba luôn đấy!

Nhất là hồi tập một, thật sự là đáng yêu chết đi được, vừa hay lúc đó cậu với Vệ Nam đều nhận được lời mời của chương trình thực tế, một là của “Vòng quanh thế giới”, cái còn lại là của một chương trình thực tế ngoài trời đã nổi tiếng từ lâu, so giữa hai cái thì bên chương trình kia hợp với hai người hơn.

Nhưng ai bảo đúng lúc đó họ lại xem “Vòng quanh thế giới”, còn bị cặp sinh ba làm đáng yêu đến không thể chịu nổi chứ, nên tất nhiên là họ chọn chương trình này ngay lập tức.

Đúng vậy, là không nói hai lời, lập tức chọn “Vòng quanh thế giới”.

Đợi mấy ngày, cuối cùng cũng có thể gặp cặp sinh ba rồi.

Kể ra thì đúng là vận may của cậu khá tốt, cậu và Vệ Nam cùng nhau tham gia chương trình, nhưng lại bị chia làm hai đội, cậu lại chọn trúng đội Mục Nhan.

Haha, sau này có thể ôm ấp cưng nựng mấy đứa nhóc rồi.

Nghĩ vậy, Giang Bắc càng đắc ý hơn.

Nghe Giang Bắc hỏi đến cặp sinh ba, Mục Nhan ngây ra một chút, sau đó trả lời: “Chúng vẫn chưa dậy đâu. Tối qua xem chương trình muộn quá, bây giờ chị chuẩn bị đi gọi chúng đây.”

“Chị có cần em giúp gì không?” Mắt Giang Bắc sáng lên, cậu vội hỏi.

Mục Nhan nghe câu này, đột nhiên cảm thấy hình như Giang Bắc hơi nhiệt tình quá thì phải?

Dường như cảm nhận được lời mình nói hơi không thích hợp, Giang Bắc nhanh chóng giải thích: “Em đã xem chương trình trước đó rồi, cũng rất thích ba đứa nhỏ, nên mới muốn gần gũi với chúng hơn.”

Cuối cùng Giang Bắc vẫn nói thẳng ra.

Dù gì cậu cũng còn trẻ, cũng không cần tránh bị nghi ngờ gì.

Được tận mắt nhìn thấy cặp sinh ba thức dậy đúng là quá tuyệt vời, cậu không nỡ từ bỏ cơ hội này.

Nhưng lúc Giang Bắc nói câu đó, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, nhỡ Mục Nhan từ chối cậu thì làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy phản ứng của Giang Bắc, Mục Nhan cũng không quá ngạc nhiên, suy nghĩ và hành động của Giang Bắc đều là vì cặp sinh ba thôi.

Cô cảm thấy dường như các khách mời đến tập ba lần này đều vì thích cặp sinh ba.

Có vẻ như mấy em bé dễ thương rất dễ khiến người ta động lòng.



Nhìn Giang Bắc đang thấp thỏm không yên trước mặt, Mục Nhan lập tức nói: “Ừm, thế em giúp chị đi! Chị nghĩ bọn trẻ cũng sẽ thích anh trai này đấy.”

Khi Mục Nhan nói câu này, giọng điệu có vẻ sâu xa.

Nhất thời Giang Bắc cũng không nhận ra điều gì, ngược lại, đạo diễn Trần Trạm xem cảnh này qua ống kính đã nhìn ra rồi, một phần là vì anh ta biết cặp sinh ba rất yêu thích những bài hát của nhóm Giang Bắc và Vệ Nam.

Có lẽ người làm mẹ như Mục Nhan cũng biết, thế nên mới hành xử như vậy.

Lúc này, trong ống kính, sau khi nhận được sự đồng ý của Mục Nhan, Giang Bắc vui vẻ bước vào trong.

Lúc này, thấy Giang Bắc có vẻ vui đến quên nhiệm vụ rồi, nhân viên đằng sau nhanh chóng nhắc nhở.

“Giang Bắc.”


“Hả?”

Giang Bắc đang hớn hở thì nghe thấy có người gọi tên mình, theo phản xạ trả lời lại.

“Cậu vẫn chưa nói với Mục Nhan về nhiệm vụ của đội mọi người!” Nhân viên nhắc một câu như vậy.

Nghe vậy, Giang Bắc mới kịp phản ứng lại, sờ sờ đầu, cậu nói: “Tôi quên á?”

Giang Bắc lúc này đúng là có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa Mục Nhan xem nội dung nhiệm vụ đã được gửi đến trước đó.

Trước giờ đều là thẻ nhiệm vụ, bây giờ lại nhìn thấy nó trong tay khách mời, Mục Nhan cảm thấy chiêu hiểm của tổ chương trình đây rồi.

Mở thẻ nhiệm vụ ra, Mục Nhan nhìn thấy tên mấy món ăn, đều là món quen thuộc.

Yêu cầu bên dưới là Mục Nhan tự tay dạy Giang Bắc làm món ăn trưa hôm qua, tranh tài với một nhóm khách mời khác, sau đó đầu bếp chuyên nghiệp sẽ nhận xét món ăn của hai nhóm, đội thắng sẽ được thưởng, đội thua sẽ bị phạt.

Hình thức thưởng phạt chưa công bố.

Nhưng miêu tả hình thức thi đấu đã khiến Mục Nhan vô cùng khó xử rồi.

Để cô tự làm mấy món đó thì không vấn đề gì, nhưng bắt cô không được động tay vào, lại phải dạy người ngoài ngành như Giang Bắc, cô thấy áp lực vô cùng.

Điều may mắn duy nhất chính là, đối phương cũng phải chịu cảnh như vậy, thế nên, đây cũng được coi là một trận đấu công bằng.

“Chị Mục, đến lúc đó nhờ chị chỉ dạy em nhé.” Giang Bắc nhìn vẻ mặt của Mục Nhan, vội vàng nói.

“Ở nhà em đã từng nấu cơm chưa?” Mục Nhan hỏi.

Với một thanh niên mười sáu tuổi, cô thật sự không có nhiều kỳ vọng.

“Có chứ ạ! Úp mì có được tính không chị?” Giang Bắc ngây thơ cười nói.

Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú vẫn mang vẻ trẻ con của Giang Bắc, Mục Nhan chỉ đáp một câu “Tính.”

Nhưng những nhân viên đi cùng vẫn có thể nghe ra được một chút sự bất đắc dĩ trong một từ này của Mục Nhan.

Chuyện này tạm thời dừng tại đây.

Mục Nhan và Giang Bắc còn có một nhiệm vụ trước mắt, đó là gọi cặp sinh ba dậy.

Vì lát nữa họ còn phải tự đi mua nguyên liệu, hơn nữa không có gợi ý gì về các nguyên liệu cần dùng cả, tất cả đều dựa trên trí nhớ của Mục Nhan về bữa ăn ngày hôm qua, cũng không rõ phải mua bao nhiêu mới đủ.

Đợi sau khi gọi cặp sinh ba dậy, họ phải đi mua nguyên liệu ngay.

Lúc này, Mục Nhan và Giang Bắc đã đến bên giường.

Cặp sinh ba đang nằm lộn xộn trên giường mà ngủ, chân anh cả Diệp Vũ Thánh vẫn còn đang vắt trên người anh hai Diệp Vũ Triết!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người có tư thế ngủ ngoan nhất lúc này là Diệp Vũ Hành, một mình một góc ngoan ngoãn ngủ say.



“Gọi thế nào đây ạ?” Nhìn thế nào cũng thấy khung cảnh này thật đáng yêu, nhất thời Giang Bắc cảm thấy vô cùng lúng túng, sợ mình cứ thế gọi cặp sinh ba dậy xong chúng khóc thì làm sao bây giờ? Vậy nên, cậu căng thẳng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mục Nhan.

“Cứ thế gọi là được, em cứ gọi đi! Chị đi lấy quần áo cho bọn trẻ.” Mục Nhan nói xong thì quay người đi chọn quần áo, để lại một mình Giang Bắc, vì sợ có cô ở đó Giang Bắc sẽ ngại.

Quả thực sau khi Mục Nhan rời đi, Giang Bắc thoải mái hơn rất nhiều, sau đó bắt đầu gọi từ Diệp Vũ Thánh đang nằm gần cậu nhất.

“Vũ Thánh, dậy đi nào.” Giang Bắc nhẹ nhàng sờ sờ má Diệp Vũ Thánh, sau đó gọi.

Diệp Vũ Thánh tựa hồ cảm nhận được có hành động, nhưng lại xoay người ngủ tiếp.

Sau khi Diệp Vũ Thánh lật người, cơ thể Diệp Vũ Triết cứ vậy lộ ra.

Nhìn Diệp Vũ Triết mũm mĩm như vậy, Giang Bắc cũng muốn tan chảy, cậu đưa tay sờ lên mặt cậu bé, nhưng gương mặt đó đúng là quá mềm mại, đàn hồi và mịn màng, Giang Bắc không nhịn được chuyển từ sờ thành bóp bóp véo véo.

Sau khi bị véo véo mấy cái, Diệp Vũ Triết đột nhiên hé mắt rồi kêu lên một câu: “Mẹ ơi.”

Nhưng ngay sau đó, cậu bé đã phát hiện ra gương mặt người trước mắt dường như không phải mẹ mình, nhưng cũng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Cậu bé lại mở mắt to hơn một chút, sau khi nhìn rõ Giang Bắc, cậu kích động bật dậy khỏi giường, nhìn Giang Bắc trước mặt: “Anh Giang Bắc!”

“Ừ.” Giang Bắc vô thức trả lời, sau đó mới giật mình sao Diệp Vũ Triết lại biết cậu.

Diệp Vũ Triết nhận được câu trả lời, vội vàng dụi dụi mắt, sau khi xác nhận là Giang Bắc, đột nhiên quay đầu lay lay Diệp Vũ Thánh: “Anh ơi, anh, anh Giang Bắc xuất hiện trong phòng chúng ta này!”

Động tác Diệp Vũ Triết quá mạnh, Diệp Vũ Thánh bị lay tỉnh, sau đó mơ mơ màng màng nghe được lời Diệp Vũ Triết, cậu nói: “Sao anh Giang Bắc lại ở trong phòng chúng mình được.”

“Thật đấy, anh xem này!” Diệp Vũ Triết lại đẩy đẩy.

Diệp Vũ Thánh thấy vậy, quay người một cái, quả nhiên thấy Giang Bắc đang ngồi cạnh giường, trợn tròn hai mắt.

“Sao anh Giang Bắc lại ở đây?”

Giang Bắc nghe thấy câu hỏi này thì lập tức vẫy tay với Diệp Vũ Thánh: “Hi, anh là khách mời tập này.”

“AAAAAA~”

Diệp Vũ Thánh lập tức vui vẻ hét lên.

Lúc này, Giang Bắc đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của hai đứa nhóc.

Cậu thấy trong lòng có chút vui mừng.

Cặp sinh ba mà cậu thích dường như cũng là… fan của cậu?

Một lát sau.

Sau khi ba cậu nhóc hoàn toàn tỉnh táo, chúng đứng trước mặt Giang Bắc, nhìn chằm chằm Giang Bắc một cách nghiêm túc, sau đó suy nghĩ của ba đứa bắt đầu bay xa.

Anh Giang Bắc hàng thật đang đứng trước mặt chúng, ban nãy còn đưa chúng đi đánh răng rửa mặt, cứ như đang mơ vậy!

Bây giờ chúng nên nói gì với anh Giang Bắc đây?

Chúng có thể nghe anh Giang Bắc hát, xem anh Giang Bắc nhảy luôn tại đây không?

Ba cậu nhóc không nói gì, nhưng ánh mắt phát sáng của chúng lại khiến Giang Bắc hơi mất tự nhiên, trong lòng nghĩ thầm có phải mình nên chủ động nói gì đó không?

Hai bên đều rơi vào yên lặng.

Lúc này, Mục Nhan chọn xong quần áo đi vào thì nhìn thấy cảnh này, đột nhiên bật cười.

Thần tượng của chúng đang đứng trước mặt, nên chúng đơ cả ra rồi?

Đúng là hiếm thấy!

Không biết Diệp Hoài Cẩn mà thấy thì có ghen không nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment