Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 92

“E hèm~” ​​Mục Nhan hắng giọng vài tiếng, nhắc ba đứa nhỏ nhớ tới sự tồn tại của cô.

Vừa thấy thần tượng cái là đã quên bố quên… mẹ rồi.

Nghe thấy tiếng Mục Nhan, ba đứa nhóc mới hoàn hồn, hớt hải nhìn mẹ và nói:

“Ôi mẹ ơi, bọn con nhìn thấy anh Giang Bắc rồi!”

“Anh Giang Bắc sống sờ sờ luôn!”

“Yeah! yeah!”

Ba cậu nhóc hào hứng chia sẻ tin vui với mẹ, nhưng những lời này làm Giang Bắc dở khóc dở cười.

“Anh Giang Bắc sống sờ sờ” là sao trời?

Nhưng mà, nghe ba đứa nhóc đáng yêu này nói, không hiểu sao cũng cảm thấy cute phết.

Mục Nhan nghe vậy thì không nhịn được cười.

Nhìn Giang Bắc đang trìu mến nhìn ba đứa nhỏ, Mục Nhan đưa quần áo cho Giang Bắc rồi nói: “Mấy đứa thích anh Giang Bắc thế thì để anh Giang Bắc giúp mấy đứa thay quần áo nhé?”

“Vâng ạ ~” Ba đứa nhỏ vừa đáp vừa gật đầu thật mạnh.

Đúng là tuyệt quá đi.

Giang Bắc cầm lấy mấy bộ đồ, chuẩn bị thay quần áo cho ba đứa nhỏ.

Thế nhưng, khi Giang Bắc đang chuẩn bị cởi quần áo của đứa lớn, cậu nhóc lập tức phản ứng, chỉ vào người quay phim cũng theo vào phòng và nói: “Không được quay người ta ở truồng!”

Giang Bắc nghe vậy, không nhịn được mà đưa nắm tay lên bụm miệng cười.

Ở… truồng?

Nhóc con này mà cũng nói được từ như vậy sao… nhưng mà, cũng dễ thương quá đi.

Từ lúc Giang Bắc thật sự tiếp xúc với ba đứa nhỏ, trái tim của cậu đã bị bọn chúng thu phục rồi.

Thế là cậu cũng dùng khăn che hết ống kính rồi bắt đầu thay đồ cho ba cậu bé.

Mục Nhan đứng bên cạnh quan sát bọn họ.

Cô cảm thấy tập này của chương trình sẽ khiến ba cậu nhóc rất vui.

Một lúc sau, trang phục đã chỉnh tề, cả nhóm lên đường.

Ba đứa nhỏ theo sát Giang Bắc, giống như cái đuôi nhỏ của cậu.

Nhìn cảnh tượng này, Mục Nhan nhìn Giang Bắc, buột miệng: “Có vẻ như hôm nay chị bớt phải lo rồi, chẳng cần chị nói gì, mấy đứa này vẫn sẽ dính chặt lấy chúng ta luôn.”

Cái dáng vẻ fanboy cuồng nhiệt này của cặp sinh ba quả là mới mẻ đối với Mục Nhan.

Nghe được ẩn ý trong câu nói ấy, Giang Bắc gãi đầu: “Em thấy lúc nào tụi nhỏ cũng ngoan mà!”

“Anh Giang Bắc nói đúng, bọn con ngoan mà.”

Ba đứa nhỏ vội vàng phụ họa.

Mục Nhan nghe vậy lại mỉm cười, cũng không trêu ba đứa nhỏ nữa.

Một lúc sau, cả đoàn dùng bữa sáng miễn phí tại khách sạn rồi lên xe của tổ chương trình để đến chợ nông sản.

Trong quá trình này, điện thoại của mọi người đều bị thu lại để không thể tra cứu công thức nấu ăn trên mạng.

Khi cả đoàn đến nơi và xuống xe, cả chợ ồn ào náo nhiệt, dòng người đến mua thức ăn đi lại nườm nượp như mắc cửi.

Mặc dù nói rằng hiện nay các gia đình ở các thành phố lớn thường chọn mua nguyên liệu ở siêu thị, nhưng những khu chợ truyền thống như chợ nông sản này vẫn chưa biến mất, vẫn tồn tại ở một số khu dân cư truyền thống, chỉ là hầu hết những người đến khu chợ sớm này đều là các ông các bà đã lớn tuổi.



Mà chính vì vậy nên sự xuất hiện của nhóm Mục Nhan không gây ra nhiều xáo động, chẳng qua khi nhìn thấy tổ quay phim đi cùng họ, một số cô bác tò mò ngoái nhìn theo và bắt đầu bàn tán.

Chẳng mấy chốc, cả đoàn người đã bước vào chợ.

Không gian ồn ào lộn xộn khiến Giang Bắc có chút không quen, nhưng cậu vẫn bảo vệ cẩn thận ba đứa trẻ, ngược lại, ba cậu nhóc này dường như rất quen thuộc, đi theo phía sau nhìn ngó tứ phía, thỉnh thoảng khi Mục Nhan nhắc đến loại đồ cần mua, ba đứa có thể biết ngay nó ở đâu, thậm chí còn bồi thêm một câu rằng mình muốn ăn gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy ba đứa trẻ cái gì cũng biết cũng rành, Giang Bắc tò mò hỏi: “Mấy đứa biết hết các món ở đây hả?”

“Dĩ nhiên rồi ạ, bọn em thường cùng mẹ đi mua đồ, siêu thị cũng đi rồi, chợ cũng vào rồi.” Diệp Vũ Thánh tự hào khoe.

“Kia là cà chua, kia là rau chân vịt, kia là mướp…” Còn Diệp Vũ Triết thì dùng hành động chứng minh luôn.


Giang Bắc nghe xong, dịu dàng nhìn mấy đứa nhỏ: “Các em ngoan thật.”

Và cái nhìn của Giang Bắc dành cho Mục Nhan cũng có chút đổi thay.

Sau khi xem chương trình, ngoài cảm thấy ba đứa sinh ba vô cùng đáng yêu, Giang Bắc cũng rất có thiện cảm với Mục Nhan, người có kỹ nghệ nấu ăn siêu đỉnh, bởi vì nuôi dạy được những đứa con ngoan ngoãn như vậy, bản thân Mục Nhan cũng rất đáng khen ngợi!

Mà giờ đây khi thực sự tiếp xúc, thiện cảm của Giang Bắc lại càng tăng.

Ba đứa nhỏ nghe Giang Bắc khen, trên mặt thoáng nét ngại ngùng.

Người quay phim nhìn khung cảnh này, thực lòng cảm thấy hôm nay cặp sinh ba càng đáng yêu hơn.

Cái dáng vẻ fanboy nhí này đúng là có thể lay động người ta mà!

Trái tim của những người quay phim này đã rung động.

Aiza chết tiệt!! Trái tym thiếu nữ của lão phu!

Chẳng mấy chốc Mục Nhan đã bắt đầu mua mua mua liên tục.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Mục Nhan đã lập tức nhớ lại các món móng giò hầm, thịt vải thiều, Phật nhảy tường, canh hải sản và súp lơ khô mà bọn họ ăn hôm đó, cho nên những nguyên liệu, gia vị cần thiết đều đã ghi rõ trong đầu cô.

“Chị Mục Nhan ơi, mình còn cần mua gì nữa ạ? Nếu nhiều quá, hay là mình chia nhau ra đi mua nhỉ?” Giang Bắc thấy Mục Nhan bận bịu mua nguyên liệu thì vội vàng hỏi, cậu cũng muốn giúp gì đó.

“Rau củ chị mua gần hết rồi, giờ chỉ còn thiếu thịt với hải sản, em giúp chị cầm rau đi, mua sắm xong chúng ta có thể trực tiếp đến nơi cần đến rồi. Giờ em không phải lo, đến lúc nấu nướng thì tha hồ mà bận.” Mục Nhan hiểu tâm tư của Giang Bắc nên trả lời ngay.

Nghe vậy, Giang Bắc chợt nhớ ra mục tiêu nhiệm vụ của mình, lập tức tái mặt.

Tí nữa cậu sẽ phải tự mình nấu năm món!

“Đến lúc phải nấu, chị Mục Nhan không được chê em phiền phức đâu nhé, cái gì không biết em sẽ hỏi đi hỏi lại luôn.” Giang Bắc nghĩ vậy, lập tức rào trước với Mục Nhan.

“Rồi rồi, không bảo em phiền đâu.” Mục Nhan cười cười, thực tế cô rất hiểu cảm giác của Giang Bắc, nhưng ngoài việc nói vậy, cô thật sự cũng không giúp được gì.

Sau khi dạo một vòng khu bán thủy sản và khu bán thịt, đồng thời xác nhận lại một lượt xong, nhóm Mục Nhan mang theo nguyên liệu chạy đến địa điểm thi đấu.

Tại địa điểm thi đấu, ekip chương trình đã bố trí sẵn hiện trường.

Ngoài ban giám khảo, còn có một số người dân Phúc Châu được tổ chương trình chọn và một số khách du lịch đến Phúc Châu.

Khi Mục Nhan, Giang Bắc và ba đứa trẻ bước vào hội trường, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, kèm theo tiếng hò reo của khán giả.


Trong âm thanh ồn ào ấy loáng thoáng nghe được tên Mục Nhan, cặp sinh ba và Giang Bắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy âm thanh, cặp sinh ba vội vẫy tay chào khán giả, khiến khán giả càng thêm nhiệt tình.

Đương nhiên, tiếng hô Mục Nhan cùng Giang Bắc cũng không nhỏ chút nào.

Nhất là tiếng hò reo tên của vị khách mới đến là Giang Bắc.

Sự xuất hiện của Giang Bắc trong tập này đã khiến khán giả rất bất ngờ.

Rồi lập tức nghĩ đến một chuyện:



Giang Bắc đến rồi, Vệ Nam đâu!

Đang lúc khán giả suy nghĩ thì một chiếc xe khác chạy tới nơi, lúc cửa mở ra, Vệ Nam bước xuống, khán giả lại một lần nữa ồ lên nhiệt liệt.

Nhóm người đến trước cũng nhìn qua.

Nhưng khi Mục Nhan nhìn thấy người đi cùng Vệ Nam, không khỏi ngây người.

Sao lại là anh ta?

Bởi vì phần lớn ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nhóm Vệ Nam mới đến, nên không ai nhận ra vẻ khác lạ của Mục Nhan, ngoại trừ ống kính của người quay phim.

Sắc mặt Mục Nhan chỉ thoạt biến, rồi rất nhanh chóng bình thường trở lại.

Lúc này Vệ Nam đã đi đến trước mặt Giang Bắc, hai người ôm nhau thật chặt.

Sau cái ôm, ánh mắt Vệ Nam rơi vào ba đứa nhỏ.

Ba đứa nhỏ cũng đang nhìn Vệ Nam với ánh mắt lấp lánh, khi Vệ Nam nhìn bọn chúng, bọn trẻ hạnh phúc hô lên: “Anh Vệ Nam.”

Aaaaaaa~ Hôm nay may mắn quá trời! Không chỉ được gặp anh Giang Bắc, mà còn được gặp anh Vệ Nam nữa!

Vệ Nam không ngờ cặp sinh ba lại nhiệt tình đến vậy, sau khi chào hỏi chúng, anh ta nghi hoặc nhìn về phía Giang Bắc.

Giang Bắc ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mấy đứa nhỏ cũng là fan của mình đấy.”

Ai mà ngờ được chứ.

Vệ Nam nghe vậy thì nhướng mày, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn ba đứa nhỏ và hỏi: “Mấy đứa thích bọn anh hả?”

“Vâng vâng vâng ~” Ba cái đầu nhỏ lại nghiêm túc gật gật.

Bọn chúng cực kỳ thích những bài hát của hai người, thích cả cách hai người nhảy, đẹp trai quá đi mất!

Trong lớp chúng cũng có rất nhiều bạn hâm mộ hai anh trai này.

“Vậy anh ôm mấy em một cái được không?” Vệ Nam tiếp tục nói, sau đó dang tay ra.

Ba đứa nhỏ nhìn thấy vậy liền lao ụp vào vòng tay Vệ Nam.

Vệ Nam chỉ cảm thấy ba miếng thịt nhỏ lao vào trong lòng mình.

Mềm mềm, lại còn thơm dìu dịu.

Tim anh ta bỗng nhiên mềm nhũn, nụ cười trên môi cũng kỳ lạ hẳn.

Cuối cùng cũng được ôm rồi này!

Giang Bắc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nhận ra hình như cậu chưa từng được ba đứa ôm như thế này bao giờ!

Không ngờ lại để Vệ Nam đến sau mà hưởng trước!

Bên này bộ ba đang ôm ấp thần tượng của mình, bên kia, hai đầu bếp cạnh đó cũng đang chạm mặt.

“Đàn em, đã lâu không gặp.” Đầu bếp đi theo Vệ Nam chào Mục Nhan.

Chính lời chào này đã khiến tất cả nhân viên đều phải nhìn qua.

Hai người này quen nhau? Mà hình như quan hệ còn không đơn giản?

Nghe tiếng “đàn em”, Mục Nhan không khỏi mím môi, có chút không thoải mái đáp: “Đàn anh.”

Nghe thấy Mục Nhan cũng gọi mình, người được gọi là đàn anh - Sở Hoa đột nhiên mỉm cười, đang định nói gì đó thì nhìn thấy MC từ xa đang đến gần, anh ta quay về phía Mục Nhan: “Sau chương trình mình nói chuyện nhé?”

“... Vâng.” Mục Nhan đáp lại.

Đúng lúc MC đi tới, nhìn thấy mọi người đều thân thiết vui vẻ, MC nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment