Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 94

Rõ ràng là, ngoài Mục Nhan đang đợi người ra, ở hiện trường còn rất nhiều người chú ý đến việc Diệp Hoài Cẩn xuất hiện.

Đám đông nhất thời trở nên kích động.

Hôm nay bất ngờ cứ kéo đến ùn ùn thế!

Không ngờ ảnh đế Diệp cũng đến đây rồi, ánh mắt mọi người đều nhìn Diệp Hoài Cẩn, vẻ mặt họ cứ phải gọi là vô cùng kích động.

Mà Sở Hoa cũng đã nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn.

Khi anh ta nhìn sang thì thấy ánh mắt Diệp Hoài Cẩn chuyển từ nhóm người Mục Nhan sang người anh ta, ánh mắt có chút không thiện ý.

Vậy nhưng Sở Hoa lại mỉm cười nhạt với Diệp Hoài Cẩn.

Nhìn nụ cười này, khoé miệng Diệp Hoài Cẩn cũng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Dù có thế nào đi nữa, cũng không thể bị đối phương coi thường.

Nhìn thái độ của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng Sở Hoa cũng bất lực.

Đây cũng là chuyện đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà đối phương vẫn còn nhớ!

Mặc dù anh ta chưa từng buông bỏ, nhưng nhìn đối phương hạnh phúc như vậy, còn có ba đứa con đáng yêu như thế, anh ta cũng không nhẫn tâm phá hoại.

Việc ghi hình chương trình lần này cũng chỉ là trùng hợp thôi, tổ chương trình tìm đến anh ta, vừa hay anh ta biết được đây là chương trình Mục Nhan quay nên mới đến.

Nhưng anh ta còn chưa kịp tìm Mục Nhan ôn lại chuyện cũ, Diệp Hoài Cẩn đã lo lắng chạy đến rồi.

Có thể được làm tình địch của Diệp Hoài Cẩn, có phải anh ta cũng nên vui mừng vì sức hấp dẫn của bản thân không?

Nghĩ vậy, Sở Hoa như cười như không nhìn Diệp Hoài Cẩn, cũng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hoài Cẩn biến đổi như ý muốn.

Đồ đàn ông nhỏ mọn!

Sở Hoa âm thầm dán cho Diệp Hoài Cẩn thêm một cái nhãn.

Mục Nhan cũng chú ý đến sự đối đầu giữa hai người đàn ông này, cô cạn lời, vẫn nên giả vờ không biết gì.

Thực ra đúng là cô cũng hơi áy náy với Sở Hoa. Có thể nói hai người đã lớn lên cùng nhau, vô cùng thân quen, sau khi lớn lên mọi người trong nhà cũng từng muốn tác hợp hai người với nhau, nhưng vì cô chỉ coi đối phương như anh trai trong nhà, nên bắt đầu tránh mặt Sở Hoa. Sau đó Sở Hoa nói muốn cô đối xử với anh ta như một người đàn ông, cô đã đồng ý.

Sau đó người trong nhà cũng đều âm thầm thừa nhận chuyện của hai người, cô cũng hơi vội, bởi vì cô hoàn toàn không chắc chắn.

Mượn cái cớ đi du học để rời nhà, cô đã thở phào nhẹ nhõm, lúc rời nhà cô cũng đã dứt khoát từ chối Sở Hoa.

Nhưng anh ta chưa từng từ bỏ, trong lúc cô đang đi học cũng nhiều lần liên lạc, cô chỉ có thể trả lời anh ta như một người bạn bình thường.

Sau đó nữa, khi quen Diệp Hoài Cẩn, ngày đó về nước cô mới biết thân phận Diệp Hoài Cẩn, đến khi cô đưa Diệp Hoài Cẩn về nhà, mọi người trong nhà đều phản đối mạnh mẽ.

Một là họ không thích thân phận của Diệp Hoài Cẩn, hai là họ vẫn luôn cho rằng Sở Hoa mới là người phù hợp với cô.

Sau đó cô mặc kệ sự phản đối của người trong nhà, tự mình đi đăng ký kết hôn với Diệp Hoài Cẩn.

Thấy sự việc đã rồi, mọi người trong nhà dù có phản đối đến đâu cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ là họ vẫn không ưng Diệp Hoài Cẩn, chỉ đến sau khi cặp sinh ba ra đời, thái độ của mọi người mới dịu đi một chút.

Thế mới nói, trong chuyện hôn nhân này, người duy nhất cô cảm thấy có lỗi chính là Sở Hoa, nếu như lúc đầu khi người nhà có ý định này, cô kiên quyết từ chối thì có lẽ Sở Hoa cũng đã sớm từ bỏ.

Trong khi Mục Nhan đang nghĩ ngợi, cuộc thi đã tiếp tục.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của nhân viên ở hiện trường, Mục Nhan mới định thần lại, bắt đầu chuẩn bị tiếp tục ghi hình, cũng không quên gửi đến Diệp Hoài Cẩn một cái nhìn an ủi.



Từ xa xa, Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Mục Nhan, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.

Mặc dù anh đang ghen, nhưng anh không cảm thấy giữa hai người có vấn đề gì cả, chỉ có thể trách tính cách nhỏ nhen của anh.

Đúng vậy, anh rất nhỏ nhen, không muốn nhìn thấy người thích Mục Nhan lượn lờ bên cạnh cô, hơn nữa còn là người mà người nhà Mục Nhan yêu thích hơn cả con rể là anh đây.

Anh cũng biết không thể so sánh, có thể nói từ nhỏ Sở Hoa đã lớn lên ở nhà họ Mục, người nhà họ Mục đối với Sở Hoa như con trai trong nhà, còn anh thì sao? Mặc dù là con rể, nhưng là phận con rể phải chịu toàn sự xét nét.

Cho nên, gộp hai chuyện này lại với nhau, đúng là anh ghen với việc Sở Hoa xuất hiện trước mặt Mục Nhan.

Rất nhanh sau đó, cuộc thi trên sân khấu đã tiếp tục.

Món Phật nhảy tường sau khi làm xong sẽ được giám khảo và khán giả tại hiện trường đánh giá, hiển nhiên điểm số cuối cùng là rất quan trọng.

Chẳng mấy chốc đã đến phần chấm điểm.

Ba cậu nhóc vô cùng căng thẳng nhìn ban giám khảo, nắm tay nhỏ nắm lại vô cùng chặt.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của chúng, Mục Nhan cũng cảm thấy căng thẳng kỳ lạ.

Mặc dù đây không phải một cuộc thi chính thức, nhưng cô và Giang Bắc cũng đã cố gắng rất nhiều trong quá trình này, nhất là Giang Bắc, vừa lóng ngóng vừa không có kinh nghiệm, mấy lần bị tạt dầu vào tay.

Quá trình rất khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng thì rồi sẽ có kết quả tốt thôi.

Rất nhanh sau đó, ban giám khảo và khán giả ở hiện trường đã bắt đầu cho điểm.

Sau khi nhân viên thống kê xong, họ mang kết quả đến tay MC.

Sau khi MC nhận được kết quả, sắc mặt không hề thay đổi, họ trao đổi với nhau một lúc rồi bắt đầu công bố kết quả.

“Trong cuộc thi nấu ăn lần này, đội Giang Bắc đã đạt 223 điểm, đội Vệ Nam đạt… 227 điểm. Đội thắng là đội Vệ Nam, nhưng điểm của hai bên vô cùng sít sao, cho dù ai thắng ai thua thì nỗ lực hôm nay đều đáng được biểu dương. Nhưng mà, phần thưởng và hình phạt là không thể tránh khỏi…”

Sau khi kết quả được MC đưa ra, ba cậu nhóc nhất thời cúi gằm mặt xuống, sau đó nhìn Mục Nhan và Giang Bắc bên cạnh rồi nói: “Mẹ, anh Giang Bắc, chúng ta thua rồi.”

Buồn quá đi!

“Có thắng thì sẽ có thua, chuyện thường thôi mà.” Mục Nhan nhìn chúng.

“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn Sở Hoa và Vệ Nam một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Chú Sở Hoa với anh Vệ Nam thắng, hình như cũng không có gì không tốt cả.

Sau đó, đợi hai bên nhận mấy thứ chứng nhận thắng thua xong, việc ghi hình cũng hoàn toàn kết thúc.

Các nhân viên công tác lập tức bắt đầu thu dọn trường quay, MC cũng trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Mà Sở Hoa và Vệ Nam lại tiến đến phía họ.

“Chào mấy đứa, lâu rồi không gặp!” Sở Hoa nhìn ba cậu nhóc, nở một nụ cười rạng rỡ, vừa nãy lúc ở trên sân khấu, ba cậu nhóc mới chú ý đến anh ta, nhưng vì đang quay hình nên cũng không chào hỏi gì. Trong lúc nghỉ ngơi thì vì thời gian quá ngắn, cũng chưa kịp ôn lại chuyện cũ.

Đúng là phải đợi đến bây giờ mới có thể chính thức nói chuyện.


Hai người Giang Bắc và Vệ Nam nghe câu Sở Hoa nói, tức thì nhận ra họ có quen biết nhau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chú Sở Hoa.” Ba cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lại.

Ấn tượng của chúng với Sở Hoa vẫn khá sâu sắc, mỗi lần về nhà bà ngoại đều sẽ thấy chú Sở Hoa, đồ ăn chú Sở Hoa làm cực kì ngon, chú còn thường xuyên mang đến cho chúng mấy món tráng miệng nữa.

Nể mặt đồ ăn, đúng là chúng không quên người chú này.

Nhưng đối với Diệp Hoài Cẩn mà nói, mặc dù không đối phó với Sở Hoa, nhưng anh cũng sẽ không ngăn cản Sở Hoa gặp cặp sinh ba, anh còn tiếc không thể để Sở Hoa ngày nào cũng nhìn thấy cặp sinh ba, để anh ta nhìn cả nhà họ hạnh phúc như thế nào.



“Mọi người quen nhau ạ?” Tính cách Giang Bắc có phần vô tư, sau khi thấy hai bên chào hỏi nhau xong thì hỏi luôn.

“Ừm, bọn chị là đàn anh đàn em.” Mục Nhan gật đầu đáp.

Nghe vậy, Giang Bắc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đúng lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đi đến.

“Anh Diệp.” Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn, hai người Giang Bắc và Vệ Nam đồng loạt căng thẳng.

Diệp Hoài Cẩn cũng là thần tượng của bọn họ đó!

Lúc họ mới debut, Diệp Hoài Cẩn đã rất ít khi xuất hiện trong giới giải trí trong nước rồi, mà mỗi lần anh xuất hiện, với địa vị của họ thì không thể gặp riêng anh được.

Lúc này đúng là có hơi phấn khích.

Giống như giấc mơ thời niên thiếu vậy.

“Chào các em, các em là Giang Bắc với Vệ Nam?” Diệp Hoài Cẩn cũng chào hỏi hai người.

Thấy vậy, hai người có phần kinh ngạc: “Anh Diệp cũng biết chúng em sao?”

“Biết chứ, anh vẫn hay nghe các em hát.” Diệp Hoài Cẩn đáp, sao anh có thể không biết được, ngày nào ba cậu nhóc ở nhà cũng nghe, album nào của họ ba cậu nhóc cũng có, sau khi ba cậu nhóc thích nhóm nhạc này, anh đã cố ý tìm người sưu tầm lại chúng mà.

Có điều mặc dù là anh sưu tầm về, nhưng đối với nhóm nhạc này, trong lòng anh vẫn hơi có chút ghen tị.

Tại sao thần tượng của cặp sinh ba lại không phải là anh chứ?

“Hi hi.” Hai người ngượng ngùng cười cười.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam, ngày nào chúng em cũng nghe bài hát của các anh đấy!”

“Bọn em còn xem MV của các anh nữa.”

“Các anh hát hay thật đấy.”

Sau khi nghe thấy câu nhận xét của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc cũng vội vàng bày tỏ sự yêu thích của mình với Giang Bắc và Vệ Nam, ánh mắt lấp lánh lấp lánh.

Nhất thời, Giang Bắc và Vệ Nam nhìn Diệp Hoài Cẩn, lại nhìn ba cậu nhóc, đột nhiên hiểu ra.

Diệp Hoài Cẩn chú ý đến họ, không phải vì cặp sinh ba đó chứ?

Nhưng dù có là thế, họ vẫn cảm thấy rất vinh dự.

Sau đó, Giang Bắc nhéo nhéo cái má nhỏ của chúng: “Vậy sau này lúc các anh ra album mới thì sẽ tặng các em, bản có chữ ký luôn nhé!”

“Được ạ được ạ! Ba bản nhé ạ!” Diệp Vũ Thánh lập tức phấn khích nói.

“Được~” Giọng điệu hai người đầy cưng chiều, cặp sinh ba đáng yêu quá đi!

Ở đây tương tác vui vẻ như thế, nhưng Sở Hoa rõ ràng bị bỏ rơi, nhưng Sở Hoa vẫn bình tĩnh quan sát mọi thứ, sau khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc mới chào một câu “đàn em”.

Vừa nghe câu này, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn lập tức nhìn về phía Sở Hoa.

Khi hai đôi mắt chạm nhau, dường như có tia lửa bay tứ tung.

“Lại nữa rồi!” Cặp sinh ba nhìn tình hình giữa hai người, cạn lời.

Mà Giang Bắc với Vệ Nam lúc này cũng nhìn tình huống này, lại nhìn sang Mục Nhan cũng đang cạn lời, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Đây chắc không phải tình địch gặp nhau, ghen đến đỏ mắt đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment