Mục Nhan cũng cũng nhận được ánh mắt toé lửa giữa Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa, trong lòng cô hơi bất lực.
Hai cái người này!
Chắc chắn đàn anh cố ý rồi.
Còn Diệp Hoài Cẩn chắc chắn là đồ hẹp hòi.
Sau khi khẽ ho một tiếng nhắc nhở hai người về sự tồn tại của người khác, Mục Nhan đáp lại Sở Hoa: “Đàn anh, anh gọi em có chuyện gì sao?”
“Anh chỉ muốn hỏi em là ghi hình chương trình xong em có thời gian không, chúng ta cùng ăn một bữa, lâu lắm không gặp rồi.” Sở Hoa cười nói.
“Được chứ! Mọi người cùng tụ tập, cũng lâu lắm tôi không gặp anh rồi.” Chưa đợi Mục Nhan trả lời, Diệp Hoài Cẩn đã vội mở miệng.
Đúng là không cho hai người cơ hội ở chung riêng với nhau.
“Ừm, lúc đó mọi người cùng tụ tập đi.” Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi vẫn hùa theo lời anh nói.
Cái hũ giấm này, thôi thì cho anh ăn ít giấm thôi.
“Được, tới khi đó liên lạc nhé.” Sở Hoa cũng chẳng để ý tới Diệp Hoài Cẩn mà nói luôn với Mục Nhan.
“Vâng.” Mục Nhan gật đầu.
Còn ba cậu nhóc và hai người Giang Bắc, Vệ Nam thì biết điều im lặng đứng bên cạnh.
Người ngoài không thích hợp tham gia vào hiện trường “tam giác tình yêu” này.
Ngay lúc ấy, người của tổ chương trình tới tuyên bố tiếp tục ghi hình sẽ tiến hành tiếp theo tối nay, cũng chính là phần thưởng và hình phạt của nhóm thắng và nhóm thua vừa rồi. Vì phải đổi chỗ khác ghi hình nên phải tới địa điểm ghi sau khi các nhân viên dọn dẹp xong.
Có sự “hòa giải” của tổ chương trình, bỗng chốc bầu không khí lửa bay tung tóe biến mất.
“Anh Diệp, vì lát nữa trên xe chúng tôi cần tiến hành phỏng vấn ngắn với các khách mời nên là cảnh ghi hình tiếp theo anh không phù hợp để lên cùng xe với mấy người Mục Nhan, nhưng mà anh có thể ngồi xe nhân viên chúng tôi, anh thấy có được không?” Tổ chương trình không quên Diệp Hoài Cẩn đến sau, đạo diễn Trần Trạm đích thân ra tay đề nghị.
“Tôi theo sự sắp xếp của anh.” Diệp Hoài Cẩn không hề từ chối sự sắp xếp của đạo diễn, dù sao thì anh cũng biết anh mới là “người ngoài” của tổ chương trình.
Thêm nữa là Mục Nhan không chung xe với Sở Hoa là được.
“Được, tôi đi sắp xếp xe ngay.” Trần Trạm thấy Diệp Hoài Cẩn dễ nói chuyện như vậy, anh ta cười rồi rời đi.
“Lát nữa gặp.” Sở Hoa thấy vậy thì cười cười rồi lại chào Diệp Hoài Cẩn một câu.
“Lát nữa gặp.” Diệp Hoài Cẩn cũng đáp lại, nhưng mà nghe giọng đúng là chẳng có thành ý gì hết.
Một lúc sau, nhóm người lên xe, sau đó cuộc phỏng vấn của từng người được tiến hành trên xe, đương nhiên là cặp sinh ba phỏng vấn bên cạnh Mục Nhan.
Vào lúc ấy, trên xe của Mục Nhan, Mục Nhan và ba cậu nhóc đang tiếp nhận cuộc phỏng vấn hôm nay.
“Cô thấy biểu hiện ngày hôm nay của Giang Bắc thế nào?” Nhân viên hỏi Mục Nhan.
“Tôi thấy biểu hiện của cậu ấy rất tốt! Một người không có tài bếp núc mà nấu được mức này rất khó. Thực tế cả quá trình chúng tôi có làm hỏng món ăn mấy lần, vì bản thân cậu ấy thử xong không được là bắt đầu lại luôn, thái độ của cậu ấy khiến tôi cảm thấy rất đáng được tán dương.”
“Thế biểu hiện của bản thân cô thì sao?”
“Tôi thấy cũng tạm! Tôi khá hưởng thụ sự sắp xếp lần này của tổ chương trình, hôm qua cứ ăn suốt, hôm nay thì được cử động miệng, không cần tôi làm đầu bếp. Thế nên là dù cho nhận hình phạt mệt chút thì tôi vẫn thấy chuyến du lịch lần này là thoải mái nhất trong ba lần.” Mục Nhan thoải mái nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Các cháu thì sao?” Đột nhiên nhân viên chuyển ống kính vào cặp sinh ba.
Ba cậu nhóc nhìn vào ống kính sững người một lúc, sau khi phản ứng lại thì gật đầu.
“Cháu cũng cảm thấy rất thoải mái như mẹ.”
“Đúng vậy, cháu cũng thích lần này, chỉ là cuối cùng thua nên hơi buồn.”
“Nếu thắng thì bọn cháu sẽ càng vui hơn.”
“Trong quá trình ghi hình chương trình, các cháu có thử món anh Giang Bắc, các cháu nghĩ so sánh với món mẹ các cháu nấu sẽ thế nào?” Nhân viên nhìn vẻ nghiêm túc trả lời của ba cậu nhóc bèn tiếp tục hỏi.
“Không ngon bằng mẹ cháu nấu.”
“Mẹ nấu ăn là ngon nhất.”
“Đúng vậy, mẹ nấu rất ngon.”
“Các cháu không thích anh Giang Bắc của các cháu à?” Nhân viên hỏi ngược lại, giọng nói hơi ám chỉ.
“Thích ạ nhưng mà bọn cháu phải nói sự thật.”
“Bọn cháu là những đứa trẻ thành thật.”
“Chú, chú muốn dạy xấu bọn cháu ạ?”
Nhân viên bỗng chốc bị cặp sinh ba làm nghẹn lời nhưng ngay sau đó nhanh chóng nói: “Xin lỗi, lời chú nói hơi sai, chú đổi câu hỏi khác ngay đây.”
“Được ạ!” Thấy thái độ nhận sai của nhân viên, ba cậu nhóc nhân từ nói.
Nhân viên thấy dáng vẻ của ba cậu, trong đầu chỉ còn lại một chữ: Đáng yêu.
Sau khi phản ứng lại, anh ta bắt đầu hơi về vấn đề khác.
Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang lên trong xe.
Vui vẻ, thích thú, tinh nghịch…nghe thật tuyệt đẹp biết bao.
Sau hành trình hơn hai tiếng, cuối cùng chiếc xe đến địa điểm lần này của họ, đảo Đông La.
Đảo Đông La là hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Đông Hải, xung quanh có rất nhiều đảo nhỏ và ốc đảo vây quanh, cảnh sắc thiên nhiên cực kỳ độc đáo.
Thường xuyên có khách du lịch hoặc là người dân gần đó dẫn đoàn tới đây cắm trại ăn nướng.
Vào lúc này, nơi tổ chương trình tới là bãi biển phía Đông của đảo Đông La, hai sườn là vách đá cao mấy chục mét. Nhìn lúc chạng vạng, bờ biển cũng cực kỳ tuyệt đẹp, hơn nữa bây giờ là mùa hè, hôm nay trời nắng, vừa ngẩng đầu là nhìn thấy ngay những vì sao lấp lánh không đếm xuể giữa không trung, lấp là lấp lánh, đẹp vô cùng.
Vừa bước vào bãi biển này, trong mắt tất cả mọi người chỉ còn lại cảnh đẹp.
Bờ biển và trời sao tuyệt đẹp cùng với âm thanh sóng biển đúng là vẻ đẹp khác thường.
“Đẹp quá đi!”
Sau đó âm thanh cảm thán của ba cậu nhóc vang lên trên bờ biển làm người ta không khỏi thấy buồn cười.
Lời khen ngợi với cái đẹp của trẻ con luôn thẳng thắn hơn người lớn.
Ngay vào lúc này, người dẫn chương trình buộc phải xuất hiện giảm bớt cảnh đẹp.
“Đây là bãi biển phía Đông đảo Đông La, đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ăn nướng tại đây… bây giờ, chúng tôi sẽ công bố phần thưởng của nhóm thắng hôm nay, phần thưởng là tận hưởng bữa tối sang trọng và lều cao cấp nhân viên đã chuẩn bị xong. Bây giờ mọi người có thể đi thưởng thức ngay bữa tối của mình rồi ạ.” Người dẫn chương trình nói rồi chỉ vào vỉ nướng và lều cao cấp đã sắp xếp xong.
Khi ấy nhìn sang, cạnh vỉ nướng đã có nhân viên đang nướng thịt rồi.
Vừa rồi khi họ đến còn tưởng là du khách ở đây.
Nhóm Mục Nhan cũng để ý tới.
Sau khi nhìn nơi mà người dẫn chương trình chỉ vào, nhóm Mục Nhan hiểu ngay ý đồ của tổ chương trình, lập tức đưa ánh mắt sang phía chiếc lều vẫn chưa dựng xong vứt bừa trên đất và vỉ nướng đơn giản với đốm lửa vẫn chưa bùng lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng là khác nhau một trời một vực mà!
Lúc ấy, người dẫn chương trình cũng đề cập tới hình phạt nhỏ của nhóm họ: “Hình phạt của nhóm thua là ăn uống ngủ nghỉ tối nay tự mình động tay, nguyên liệu và lều cũng đã được chuẩn bị xong…”
Người dẫn chương trình cứ lai nhai nói mãi, Mục Nhan, cặp sinh ba và năm người Giang Bắc nhìn nhau, vẻ mặt hơi bất lực.
“Hay là…” Lúc ấy Sở Hoa đang định mở miệng định nói gì đó.
Vẫn chưa nói xong thì người dẫn chương trình nói tiếp: “Đúng rồi, chương trình có quy định, hai tổ không được giúp đỡ lẫn nhau.”
Nhóm Mục Nhan: “…”
Hay thật đấy!
Sau đó, thấy ống kính quay mình, Mục Nhan nói luôn: “Tôi thu hồi lại lời nói trên xe vừa rồi.”
Lời Mục Nhan vừa dứt, cặp sinh ba cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, bọn cháu cũng thu hồi.”
Trước đó là hưởng thụ, giờ đây lại phải “cố gắng” rồi.
Nhân viên: Hi hi hi
Hiện thực cần phải chấp nhận thôi.
Sau khi người dẫn chương trình nói xong thì kéo luôn hai người Sở Hoa và Vệ Nam sang chỗ nghỉ bên cạnh.
Ghế nằm, đồ uống, hoa quả, người phụ trách nướng thịt… Đây mới là hưởng thụ chứ!
Hai người nằm xuống xong, Vệ Nam nhìn nhóm Mục Nhan đã bắt đầu làm việc ở đằng xa bèn nói với Sở Hoa: “Sư phụ, nếu đã không giúp được thì chúng ta cứ tận hưởng cho đã đi!”
Bạn xui kệ bạn mình sống là được, nên để anh ta vui vẻ đi, ừm, lát nữa cầm đồ ăn ngon đi một chuyến tới cạnh Giang Bắc.
“Ừ.” Sở Hoa gật đầu, sau đó lại nhìn Diệp Hoài Cẩn đang lẫn trong nhóm nhân viên ở đằng xa, anh ta nhếch môi mỉm cười.
Có vẻ trong tình cảnh hai nhóm tách ra thế này, Diệp Hoài Cẩn vui trong lòng lắm.
Lúc ấy, ở một bên khác.
Nhóm Mục Nhan nhanh chóng bắt đầu phân chia công việc.
Mục Nhan chịu trách nhiệm nướng thịt, Giang Bắc chịu trách nhiệm dựng lều.
Còn ba cậu nhóc à! Chỗ nào cần thì tới chỗ đó.
Vừa bắt đầu, ba cậu nhóc giúp đỡ bên cạnh Giang Bắc, còn Mục Nhan nhanh chóng kê vỉ nướng, nhóm lửa rồi chuẩn bị nướng.
Còn phía Giang Bắc, vốn dĩ đang dựng lều yên ổn.
Nhưng mà tự dưng thấy có mùi thơm bay tới mũi họ.
“Ùng ục ùng ục.”
Bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục.
Lúc nhìn sang, tay Vệ Nam đang cầm vài xiên hấp dẫn.
Giang Bắc lườm Vệ Nam một cái: “Vệ Nam, cậu đúng là đồ chơi xấu.”
“Đúng vậy~” Ba cậu nhóc đồng thanh nói theo sau đó mắt cứ dán chặt vào xiên thịt.
Vệ Nam vốn dĩ định trêu Giang Bắc nhưng thấy ánh mắt của ba cậu nhóc bỗng chốc lại thấy hơi ngại.
“Đúng là hơi xấu thật, tôi đi trước đây!” Vệ Nam nhanh chóng chạy đi.
Lúc ấy, Mục Nhan đã cho nguyên liệu lên vỉ nướng.
Thấy vậy, Giang Bắc nhìn chiếc lều đã hoàn thiện bước đầu và nói với cặp sinh ba: “Các nhóc này, hay là chúng ta đi nướng thịt xong rồi dựng lều tiếp? Các nhóc thấy thế nào?”
“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc gật đầu ngay.
Sau đó bốn người chạy tới chỗ Mục Nhan, cầm đồ ăn để lên vỉ nướng.
Cho dù là đồ ngon hay không, ăn trước đã rồi tính tiếp.
Bỗng chốc, sự bận rộn bên này đã hình thành sự đối lập rõ rệt với sự nhàn nhã ở bên kia.
Mà khi ấy, bên ngoài.
Dù rằng thấy Mục Nhan và các con trai hơi đáng thương nhưng Diệp Hoài Cẩn nhìn Sở Hoa cách xa tít kia lại rất hài lòng với tình hình này.
Hai đội nên cách xa như vậy.