Diệp Hoài Cẩn đang trong trạng thái ghen tuông giống hệt như quả mìn, thật sự là chạm cái là nổ ngay.
Nhưng trạng thái này của Diệp Hoài Cẩn lại khiến Sở Hoa không nhịn được cười.
Đối phương không cho anh ta lại gần Mục Nhan, còn anh ta cứ khăng khăng muốn đối phương chấp nhận sự tồn tại của mình.
Còn mục đích của anh ta không phải là để đào góc tường, mà là anh ta muốn học cách buông bỏ.
Đương nhiên là anh ta sẽ không nói chuyện này với Diệp Hoài Cẩn.
Trong quá trình này sẽ có thể thấy được sự ngột ngạt của Diệp Hoài Cẩn - người khiến anh ta buồn bực suốt bao nhiêu năm trong quá khứ, đương nhiên anh ta cảm thấy rất vui.
Dù sao thì “quả táo nhỏ” mà anh ta bảo vệ nhiều năm lại bị Diệp Hoài Cẩn hái mất lúc anh ta lơ là mà.
Dù thế nào, anh ta cũng phải lấy lại thể diện để làm mình thoải mái hơn, vì thế thời gian tiếp theo phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Bao nhiêu suy nghĩ xoay vòng trong đầu nhưng Sở Hoa lại không để lộ chút nào trên mặt.
“Đàn anh, anh cũng chưa ngủ sao?” Mục Nhan chủ động cất tiếng hỏi, cũng xem như là để hoà hoãn lại sự gượng gạo lúc nãy.
Hết cách, ai bảo người đàn ông của cô có bụng dạ hẹp hòi quá.
“Ừm, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đúng lúc bắt gặp hai người.” Sở Hoa cười đáp, ánh mắt bất giác đối diện với Diệp Hoài Cẩn.
Một đốm lửa vô hình lại một lần nữa xuất hiện giữa hai người.
Mục Nhan bất lực, cô nghĩ rằng nếu ba người tiếp tục ở cùng thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất!
Cô ngay lập tức ngáp một cái rồi nhìn Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, em mệt rồi, đi về ngủ đây.”
Nói xong, không đợi hai người có cơ hội phản ứng lại, Mục Nhan đã xoay người rời đi.
Cô đi rồi, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhìn bóng lưng “hoảng hốt trốn chạy” của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn liếc Sở Hoa một cái: “Thế này anh vui rồi chứ?”
“Ừm, không phải thấy hai người công khai tình cảm trước mặt tôi, tôi vui lắm.” Sở Hoa cười nói.
Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày: “Anh cũng tự mình biết mình đấy.”
Biết hai người họ đang công khai tình cảm là được.
“Ừ, tôi luôn biết mà.” Sở Hoa không tức giận bởi giọng điệu của Diệp Hoài Cẩn, anh ta tiếp tục gật đầu.
“Biết mà anh còn đến tham gia chương trình làm gì?” Diệp Hoài Cẩn hừ một tiếng.
“Thì muốn đến gặp em ấy thôi, tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ muốn được ngắm nhìn em ấy là được rồi.” Sở Hoa nói với Diệp Hoài Cẩn bằng vẻ sâu xa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng là không có gì tốt lành! Muốn ngắm thì tự anh đi tìm phụ nữ đi! Ngắm vợ tôi làm gì?” Diệp Hoài Cẩn nói mà chẳng hề khách sáo.
“Vợ cậu là đàn em cùng tôi lớn lên, cũng là người tôi muốn… nhất, vì thế đương nhiên tôi muốn ngắm em ấy rồi.” Sở Hoa nói mập mờ nhưng câu nào cũng có ý ám chỉ.
Nghe lời Sở Hoa, đầu tiên Diệp Hoài Cẩn cau mày, sau đó lại thả lỏng ra: “Anh thích thì cứ ngắm, đúng lúc cũng phải xem xem bây giờ cô ấy sống thế nào, như vậy anh cũng có thể yên tâm. Tôi cũng buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây, mình anh đi dạo thong thả nhé!”
Cao thủ ra chiêu, chiêu nào cũng chí mạng.
Hai người đã giao lưu với nhau mấy chiêu rồi.
Kết quả hiện giờ là Diệp Hoài Cẩn thắng một hiệp.
Dù sao thì Diệp Hoài Cẩn có con át chủ bài lớn nhất.
Thấy bóng lưng rời đi của Diệp Hoài Cẩn, nụ cười trên mặt Sở Hoa dần đông cứng, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười cay đắng.
Anh ta chỉ đang đấu tranh lần cuối mà thôi.
Vào lúc này, sau khi Diệp Hoài Cẩn quay về thì chạy thẳng vào lều của Mục Nhan và cặp sinh ba.
Sau khi gọi Mục Nhan ở ngoài, cửa lều được kéo ra.
“Sao anh lại đến rồi.”
“Họ không chuẩn bị lều cho anh.” Diệp Hoài Cẩn đáng thương nói.
“Sáng sớm mai bọn em còn phải dậy ghi hình chương trình, anh ngủ ở đây không tiện đâu.” Mục Nhan bất lực từ chối.
“Sáng mai anh dậy sớm rồi đi là được mà.” Diệp Hoài Cẩn nói luôn mà không suy nghĩ gì thêm.
Thái độ của Diệp Hoài Cẩn quá kiên quyết, Mục Nhan bất lực đồng ý.
Diệp Hoài Cẩn thuận lợi vào lều, sau đó là có vợ yêu ấm áp mềm mại bên cạnh.
Nhưng mà cặp sinh ba ngủ bên cạnh nên Diệp Hoài Cẩn thật sự không thể làm gì được, anh ôm Mục Nhan, chẳng mấy chốc chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Hoài Cẩn thật sự dậy rất sớm.
Nhìn Mục Nhan và cặp sinh ba vẫn đang ngủ, anh không hề làm phiền, đang định khẽ khàng rời đi, không ngờ rằng anh mới vừa di chuyển, cặp sinh ba như nghe được tiếng động gì đó, đứa nào đứa nấy đều bò dậy.
Vốn dĩ vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng ngay sau đó, lúc nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn, chúng bỗng bừng tỉnh.
Ba cậu nhóc nhanh chóng gọi “bố” vô cùng ngọt ngào.
Nghe giọng nói non nớt của ba cậu nhóc, trái tim anh không khỏi tan chảy.
Anh vội vã giơ tay lên đặt trước miệng làm động tác suỵt.
Ba cậu nhóc lập tức dùng tay che miệng mình lại với vẻ đáng yêu như thể làm vậy sẽ không phát ra âm thanh nào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Các con ngủ tiếp đi, bố ra ngoài trước đây, lát nữa gặp.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi vẫy tay với chúng, sau đó đi thẳng ra khỏi lều.
Sau khi Diệp Hoài Cẩn ra khỏi lều, ba cậu nhóc đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng nằm xuống.
Nhưng mà mắt vẫn mở, ba cặp mắt vừa to vừa tròn đảo quanh.
Một lúc sau, Mục Nhan thức dậy nhìn thấy cảnh này.
Diệp Hoài Cẩn đã không còn trong lều nữa, còn ba cậu nhóc đang trợn tròn mắt nhìn đỉnh lều.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi ạ! Bố dậy trước và đi mất rồi.” Diệp Vũ Thánh nhanh nhẹn nhắc nhở.
“Ừ, bây giờ chúng ta cũng dậy thôi.” Mục Nhan đáp lại, sau đó dẫn ba cậu nhóc rời giường.
Vừa ra ngoài đã cảm nhận ngay được làn gió mang theo chút mùi tanh của biển.
Mắt ba cậu nhóc đảo quanh rồi ngay lập tức nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn trong đám người, chúng vui mừng vẫy tay với anh nhưng không hề kích động chạy về phía trước.
Chúng vẫn nhớ lời mẹ dặn rằng không được chạy đến cạnh bố trong lúc ghi hình chương trình.
Mục Nhan ở đằng sau chúng nên cũng để ý đến hành động giữa các bố con.
Khi đang chuẩn bị nói gì đó thì người dẫn chương trình đã đến trường quay và lập tức tập hợp nhóm Mục Nhan lại.
Mục Nhan chào Diệp Hoài Cẩn một cách vội vã rồi nhanh chóng đi quay chương trình.
Diệp Hoài Cẩn nhận được xong thì làm một quần chúng nhìn mọi chuyện cùng các nhân viên.
Điều này đối với anh đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Giờ phút này đây, tầm mắt của Diệp Hoài Cẩn chưa từng di chuyển khỏi người Mục Nhan và cặp sinh ba.
Nhân viên ở cùng một chỗ thấy cảnh này đều không khỏi bắt đầu xì xào.
Gia đình này ở cùng nhau khiến người ta nhìn thôi cũng thấy ấm lòng cực kỳ.
Nhưng mà tại sao có lúc nhìn ảnh đế Diệp thì họ cứ thấy hơi lành lạnh ấy nhỉ?
Trong tình huống như vậy, Diệp Hoài Cẩn cứ nhìn nhóm Mục Nhan ghi hình chương trình.
Tới tận chiều, chương trình mới kết thúc việc ghi hình.
Vừa kết thúc, tổ chương trình đã bắt đầu thu dọn dụng cụ, còn nhóm Mục Nhan chuẩn bị ngồi xe đi thẳng đến sân bay Trường Lạc.
Ba cậu nhóc rất hào hứng, đứng bên cạnh bố mẹ nói rằng được về nhà rồi, rồi vây quanh Diệp Hoài Cẩn hỏi về tình hình của tụi Max.
Vừa thu dọn đồ đạc các kiểu lên xe xong, Sở Hoa kéo chiếc vali đi về phía nhóm Mục Nhan, miệng nở nụ cười: “Có tiện để tôi cùng mọi người đến Ma Đô chơi mấy hôm không?”
Diệp Hoài Cẩn: “…”
Mẹ kiếp, đúng là âm hồn bất tán mà!