“Được, đi cùng đi.” Mục Nhan đồng ý rất thẳng thắn.
Thấy vẻ mặt bất mãn của Diệp Hoài Cẩn, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Diệp Hoài Cẩn ngay lập tức nhớ lại lời Mục Nhan nói với anh tối qua.
Rồi anh lại nhìn Sở Hoa đang cười tươi rói, Diệp Hoài Cẩn chỉ đành nói: “Người tới là khách nên đương nhiên vợ chồng chúng tôi sẽ tiếp đãi anh thật tử tế.”
Sau khi Diệp Hoài Cẩn nói xong, mắt cặp sinh ba ngay lập tức sáng bừng.
“Chú Sở Hoa đến đi ạ! Tới lúc đó nấu thêm vài món ngon cho chúng cháu nữa.”
“Chú Sở Hoa, món chú nấu ngon nhất luôn!”
“Chú Sở Hoa, chúng cháu đều chào đón chú ạ!”
Lời ba cậu nhóc đứa này tha thiết hơn đứa kia, nhưng chúng đều không quên một chuyện.
Món chú Sở Hoa nấu rất ngon.
Sở Hoa thấy thái độ của chúng thì không nhịn được mà bật cười, sau đó đưa vali cho Diệp Hoài Cẩn: “Thế thì làm phiền cậu nhé.”
“Không phiền!” Diệp Hoài Cẩn thốt ra từng câu từng chữ.
Lòng anh không khỏi hừ một tiếng nhưng vẫn để đồ của Sở Hoa lên xe.
Mà lúc này đây Sở Hoa đã bắt đầu cùng nô đùa với cặp sinh ba.
Sở Hoa trêu chọc ba cậu nhóc rất vui vẻ, cứ cười khanh khách suốt.
Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Hoài Cẩn cũng phải thừa nhận rằng tên Sở Hoa này đúng là hơi mưu mô đấy.
Rất nhanh tới lúc đi, hai người Giang Bắc và Vệ Nam cũng đến chào hỏi.
Thấy hai người, cặp sinh ba ngay lập tức bỏ Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa ra sau.
“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam.” Ba cậu nhóc nhìn hai người họ với ánh mắt lấp lánh.
Trong hai ba ngày ở cùng nhau này, ba cậu nhóc có vẻ càng thích hai người này hơn.
Chúng vừa chạy sang là chạy ngay tới cạnh hai người.
Thấy ba cậu nhóc đáng yêu, hai người cũng ngồi xổm xuống, tiện thể chạm vào ba cậu nhóc, đồng thời móc trong túi ra mấy tấm vé.
“Đây là vé concert sắp tổ chức của bọn anh, là ghế VIP hàng đầu.” Nói rồi Giang Bắc đưa vé ra trước mặt ba cậu nhóc.
Diệp Vũ Thánh cầm lấy vé, lập tức vui mừng đưa vé cho Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ ơi, tới lúc đó chúng ta có đi được không ạ?”
“Được.” Diệp Hoài Cẩn nhận lấy vé, nhìn thời gian trên đó xong anh đáp lại ngay.
“Tuyệt quá đi!”
Ba cậu nhóc ngay lập tức bắt đầu reo hò phấn khích.
“Thế bọn anh đi trước đây, bọn anh còn phải về tập duyệt nữa.” Giang Bắc và Vệ Nam nói lời tạm biệt.
Sau khi hai người đi rồi, nhóm Mục Nhan cũng chuẩn bị lên xe.
Trên xe, ba cậu nhóc liên tục tíu ta tíu tít về chuyện concert.
Còn Diệp Hoài Cẩn đang nhìn vé concert trong tay, anh đếm thì có tổng cộng sáu vé.
Rõ ràng là cũng bao gồm cả Sở Hoa nữa.
Hai cái tên nhóc này đúng là không có mắt mà, không thấy Sở Hoa và anh là tình địch à?
Sở Hoa để ý tới hành động của Diệp Hoài Cẩn, anh ta cười rồi rút một tấm vé trong đó ra: “Nếu đã đưa cho tôi thì để tôi tự giữ đi!”
Nói rồi Sở Hoa nhét vé vào túi đeo bên người.
Diệp Hoài Cẩn bĩu môi chẳng nói năng gì.
Bóng đèn là bóng đèn, anh sẽ khiến đối phương thấy được rốt cuộc làm bóng đèn giữa họ sẽ tủi thân cỡ nào.
Trong lòng có suy tính, Diệp Hoài Cẩn cũng ung dung hơn.
Thấy Sở Hoa và cặp sinh ba chơi đùa vui vẻ, Diệp Hoài Cẩn nắm lấy tay Mục Nhan rồi chơi đùa trong tay mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mục Nhan nhận ra hành động của Diệp Hoài Cẩn, cô muốn rút tay mình lại nhưng lại bị Diệp Hoài Cẩn nắm chặt hơn: “Đừng có cử động.”
“Sao thế?” Mục Nhan hỏi.
“Chỉ là muốn nắm tay em thôi.” Diệp Hoài Cẩn nói khẽ.
Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, cũng chẳng còn hành động từ chối nữa, cứ để mặc Diệp Hoài Cẩn nắm lấy, tay còn lại thì lấy điện thoại ra lướt.
Hai hôm nay cô chẳng có lấy thời gian đọc báo trên mạng, nhân cơ hội này lướt chút cũng được.
Rất nhanh Mục Nhan đã đăng nhập vào Weibo.
Vừa mở Weibo của mình ra là ấn mở @Lựa chọn của mình.
Vừa mở ra thì thấy vài nội dung tin mới.
#Diệp Hoài Cẩn chạy đến Phúc Châu gặp vợ con#
#Lại công khai tình cảm: một ngày không gặp như cách ba thu#
#Ảnh sân bay của Diệp Hoài Cẩn#
#Diệp Hoài Cẩn chạy vội đến Phúc Châu…#
Tin nào cũng là tin Diệp Hoài Cẩn đến Phúc Châu, thậm chí tin nào cũng không bỏ qua việc Diệp Hoài Cẩn đến tìm cô.
Mục Nhan đọc tin mà bất lực.
Người mà Diệp Hoài Cẩn nhớ đến không phải mẹ con họ mà là… tình địch đấy!
Nghĩ vậy Mục Nhan cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
Đây đúng là một sự hiểu lầm kỳ diệu.
Thấy Mục Nhan cười, Diệp Hoài Cẩn cũng tiến sát lại gần cô, chăm chú nhìn: “Đọc cái gì thế? Buồn cười thế à.”
“Anh tự xem đi.” Mục Nhan giơ điện thoại lên trước mặt Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn liếc nhìn một cái là thấy ngay nội dung trên điện thoại của Mục Nhan.
Anh bỗng chốc bật cười: “Thật ra thì cũng đúng, vốn dĩ anh đến là vì em mà.”
Nếu không phải vì tình địch xuất hiện thì anh cũng sẽ không đến.
Vì thế suy cho cùng vẫn là vì Mục Nhan.
“Không phải vì em mà là vì người nào đó hẹp hòi.” Mục Nhan khẽ nói.
“Với em thôi.” Diệp Hoài Cẩn ghé sát tai Mục Nhan nói ra ba chữ này.
Hơi nóng phả vào tai Mục Nhan khiến cô cảm thấy hơi ngứa, cô nhanh chóng nói: “Anh tránh xa em ra, ngứa lắm.”
“Phù phù phù~” Diệp Hoài Cẩn liếc trộm Sở Hoa bên cạnh một cái, sau đó tiếp tục thổi hơi về phía Mục Nhan.
Mục Nhan chẳng suy nghĩ gì mà đẩy Diệp Hoài Cẩn ra, sau đó nhanh chóng rụt tay và điện thoại mình lại: “Đừng có làm phiền em.”
“Được thôi!” Diệp Hoài Cẩn nhìn động tác đông cứng trong chốc lát của Sở Hoa, nụ cười trên khoé môi càng rõ hơn.
Muốn ở lại cũng được thôi! Nhìn họ công khai tình cảm đi!
Sở Hoa cũng để ý tới dáng vẻ khiêu khích của Diệp Hoài Cẩn, lúc ấy thậm chí anh ta còn hơi bị anh chọc tức.
Ai bảo anh ta để ý chứ!
Nước cờ này đúng là hữu dụng chết đi được.
Nhưng mà lần này Diệp Hoài Cẩn nghĩ hơi kém!
Anh ta tới tìm sự tuyệt vọng mà.
Công khai đi! Công khai đi! Để anh ta nhìn phát ngấy thì có lẽ sẽ buông bỏ thôi.
Tiếp sau đó thì không có chuyện gì xảy ra, nhóm người thuận lợi đến sân bay.
Lần này vì không có sự dẫn dắt của nhân viên, khi nhóm người vừa đến sân bay thì thật sự không có quá nhiều người để ý tới họ.
Sau khi thuận lợi ký gửi đồ đạc, nhóm người đi qua kiểm tra rồi tìm cửa lên máy bay.
Tốc độ kiểm tra rất chậm
Vì thế khi nhóm Mục Nhan đang xếp hàng kiểm tra an ninh đã bị nhận ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một nhóm người đang xếp hàng sau khi thấy bèn thi nhau cầm điện thoại lên chụp.
Nhóm Mục Nhan đã quá quen với sự vây quanh của người xung quanh, sau khi bình tĩnh qua kiểm tra an ninh thì đi thẳng vào phòng chờ VIP.
Người chụp được lập tức bắt đầu chia sẻ lên mạng.
Vì gần như chỉ có một chuyến bay từ Trường Lạc đến Ma Đô cùng một giờ trong một ngày nên rất nhanh có rất nhiều truyền thông và cư dân mạng tập trung vào.
Sau khi tập trung vào thì bắt đầu chuẩn bị đón tại sân bay quốc tế Ma Đô.
Cùng lúc ấy, Diệp Hoài Cẩn liên lạc ngay cho Hướng Thiên.
“Sao thế?” Hướng Thiên nhận điện thoại xong là hỏi ngay.
“Hôm nay tôi và Mục Nhan về Ma Đô, tự dưng chuyến bay bị lộ rồi, anh dẫn mấy vệ sĩ đến đề phòng nhé.” Diệp Hoài Cẩn dặn dò.
Vì danh tiếng ngày một tăng, anh cảm thấy bây giờ buộc phải chuẩn bị một chút.
“Được, tôi đi sắp xếp ngay đây.” Hướng Thiên đáp lại.
“Đúng rồi, anh bảo Hải Dương đến đi, sắp xếp thêm một xe, lần này có thêm một vị khách nữa, để Hải Dương phụ trách đưa anh ta về nhà chúng tôi.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi nhìn Sở Hoa bên cạnh một cái.
“Chẳng lẽ là Sở Hoa à?” Hướng Thiên ở đầu bên kia vừa nghe thấy vậy không khỏi bật cười.
Cái hũ giấm hẹp hòi này lại còn dắt tình địch về nhà nữa.
Đúng là làm người ta bất ngờ đấy.
Đây còn là Diệp Hoài Cẩn à?
Thế nên lúc này giọng điệu của Hướng Thiên mang theo chút trêu chọc.
“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ không muốn nói thêm.
Hướng Thiên cũng biết điểm dừng, chờ sau khi gặp anh sẽ có cơ hội hỏi rõ tình hình cụ thể, bây giờ vẫn nên mau chóng làm chuyện Diệp Hoài Cẩn nói đã.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hoài Cẩn ngồi cạnh Mục Nhan đợi đến thời gian lên máy bay.
Đợi chờ hơn nửa tiếng, cuối cùng nhóm Mục Nhan cũng lên máy bay.
Lại thêm hơn một tiếng bay là đáp sân bay quốc tế Ma Đô.
Sân bay quốc tế Ma Đô, ngoài các fan hâm mộ thì có không ít truyền thông đã chờ đợi ngoài sân bay.
Thật sự là họ cũng biết độ nổi tiếng của Diệp Hoài Cẩn, thế nên không thể bỏ qua việc quay chụp này được.
Cùng lúc đó, sau khi nhóm Mục Nhan xuống máy bay là chuẩn bị chia tay với Sở Hoa luôn.
“Người đại diện của em sẽ đợi anh ở bên ngoài, bọn em đi rồi sẽ liên lạc với anh và cậu ấy.” Mục Nhan nói với Sở Hoa.
“Ừm, nghe theo em hết.” Sở Hoa gật đầu.
“Được rồi, anh ta lớn từng ấy rồi lại còn không hiểu à?” Diệp Hoài Cẩn nhìn hai người đứng gần nhau nói chuyện bèn nhanh chóng đi đến xen ngang và ôm eo Mục Nhan, nói xong lại nhìn về phía Sở Hoa: “Anh nói xem có đúng không?”
“Tôi biết nhưng mà tôi rất thích cảm giác được người ta quan tâm.” Sở Hoa cười đáp.
Diệp Hoài Cẩn lườm Sở Hoa rồi khẽ hừ một tiếng.
“Vậy bọn em đi đây.” Mục Nhan xen ngang nói, sau đó dắt tay Diệp Hoài Cẩn đi về phía cửa xuống máy bay.
“Tạm biệt chú Sở Hoa.” Cặp sinh ba nhanh chóng vẫy tay với Sở Hoa, sau đó lon ton theo sau Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Thấy bóng lưng cả gia đình này rời đi, Sở Hoa cứ nhìn thế mãi, sau đó nở một nụ cười trên khóe môi.
Đó là nụ cười cay đắng!
Anh ta à, đúng là tự mình tìm đắng cay cho mình mà.