Nếu để Adris biết vị hôn thê của mình bị ngược đãi như vậy, không biết có khóc ngất trong WC hay không... à không phải, là không biết có xông tới giết chết Vương Đằng hay không.
Ừ không sai, chính là như vậy, loại chuyện này nếu là đàn ông thì đều không thể nhịn được.
Ánh mắt đầy kì lạ của An Lan đảo quanh người Vương Đằng và Tòa Giảo Giảo, giống như cảm thấy đây là chuyện rất thú vị.
Tào Giảo Giảo rốt cuộc nhận ra được không khí có gì đó không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thấy được đám người Tào Hoàng Đồ, vẻ mặt nàng cứng đờ trong nháy mắt.
Xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Chỉ có mấy chữ này mới có thể hình dung được tâm tình lúc này của nàng.
“Khụ khụ, đây là hiểu lầm.” Vương Đằng vội ho một tiếng, có thể nhìn ra ý nghĩ của mọi người từ trong ánh mắt của bọn họ, hình như chạy trật đường ray mất rồi.
“Vương Đằng, ngươi đã làm gì con gái ta?”
“Vương Đằng, ngươi đã làm gì em gái ta?”
“Vương Đằng, ngươi đã làm gì Tào Giảo Giảo?”
Ba người Tào Hoành Đồ, Tào Võ, Sinclairmont gần như đồng thời lên tiếng, giọng nói đầy chất vấn. Có thể nhìn ra được bọn họ cũng rất tức giận, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Vương Đằng.
“?” Vương Đằng.
“Vương Đằng, ngươi thừa nhận đi.” An Lan nghẹn cười, ở một bên thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lời này vừa thốt ra, không thể nghi ngờ đã chứng thực suy đoán của bọn họ. Ba người Tào Hoành Đồ lập tức đen mặt đến phát tím.
Vương Đằng hung dữ trừng An Lan một cái, chuyện liên quan đến trong sạch của bản thân, hắn vội vàng nói: “Các ngươi nghe ta giải thích đã, chuyện không như các ngươi nghĩ đâu.”
“Súc sinh, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, ngươi nghĩ chúng ta mù sao?” Tào Hoành Đồ có cảm giác rau cải trắng nhà mình bị heo ủi. Hơn nữa con heo này còn là kẻ thù của hắn, cái loại cảm giác phiền muộn, bứt rứt, phẫn nộ còn có bất đắc dĩ này, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên khuôn mặt đen xì kia.
“...” Vương Đằng cảm giác mình đại khái là giải thích không rõ.
╮ (╯▽╰ )╭
“Tào sư huynh đừng như vậy, ta chỉ là trừng phạt nho nhỏ cháu gái nhỏ của mình thôi, không hề làm gì khác, ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta.”
Vương Đằng cảm thấy mình có thể cứu chữa một chút, cho nên tận tình khuyên bảo, nói: “Mặc dù ngươi mắng ta là súc sinh, nhưng thấy ngươi làm vậy vì đau lòng con gái mình, ta quyết định rộng lượng tha thứ cho ngươi. Mọi người có gì thì từ từ nói nha.”
“...” Tào Hoành Đồ cảm giác mình như đánh vào bịch bông, cảm giác bất lực xông thẳng lên đầu.
Con mẹ nó cháu gái nhỏ!
Ai là... cháu gái nhỏ của ngươi chứ, làm người sao có thể không cần mặt mũi liêm sỉ như thế.
Hắn thật hối hận lúc đầu tạo quan hệ với Vương Đằng, cứ đòi phải làm cái gì mà sư huynh sư đệ, bây giờ thì bị người ta lấy cớ, tức chết người.
Cút đi, ta không phải sư huynh của ngươi!
“...” An Lan bị sự vô liêm sỉ của Vương Đằng làm sợ hãi.
Người này thật sự là cái gì cũng dám nói ra bên ngoài, không chút khách khí.
Đánh người ta thành thế kia, còn có thể đứng ở trên cao để nói chuyện, làm người ta không thể phản bác được. Xem vẻ mặt của Tào Hoành Đồ một chút là biết, người cha già này phiền muộn như thế nào.
Chẳng qua so với mọi người thì người khó chịu nhất ở đây, không thể nghi ngờ chính là Tào Giảo Giảo.
Bị nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa câu chuyện lại hoàn toàn chạy lệch theo hướng không thể biết trước, nàng cảm thấy danh dự của bản thân mình đã không còn chút gì nữa rồi.
Mặc dù nàng lúc nào cũng có dáng vẻ của gái ngành, như thể với ai cũng có thể trêu chọc hai câu, nhưng nàng không phải là người lêu lổng.
Hơn nữa nàng đường đường là cường giả cấp Vũ Trụ, lại bị vãn bối như Vương Đằng dạy dỗ.
Loại tình huống này đủ để làm nàng sụp đổ.
Tào Giảo Giảo sắp khóc rồi.
o(╥﹏╥ )o
“Tào Hoành Đồ, đừng nhiều lời nữa, động thủ đi.” Sinclairmont không nghe nổi nữa, nhục nhã Tào Giảo Giảo cũng là nhục nhã gia tộc Pylax bọn họ, quả thực là không thể nhịn được.
Sắc mặt Tào Hoành Đồ đầy u ám, mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Đừng kích động, con gái của ngươi vẫn còn nằm trong tay ta, mặc dù trước đó ta chẳng làm cái gì cả, nhưng nếu ngươi động thủ, ta không chắc sẽ làm cái gì với nàng đâu.” Vương Đằng cười ha ha nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng không khỏi sửng sốt.
Hình như có gì đó không đúng lắm nhỉ!
Sao lời này giống lời nhân vật phản diện nói ra vậy?
“Vương Đằng, ngươi thật hèn hạ!” Tào Giảo Giảo hung ác nói.
“Người không tàn nhẫn, địa vị sẽ bất ổn.” Vương Đằng nói xong, nhìn về phía Tào Hoành Đồ rồi nói tiếp: “Tào sư huynh, ngươi suy nghĩ cho kĩ đi. Ngươi nhìn đứa cháu gái nhỏ của ta xinh như hoa như ngọc thế này, nếu không may xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao?”
Ta, cảm giác mình càng giống nhân vật phản diện rồi.
“Súc sinh!” Hai mắt Tào Hoành Đồ đỏ ngầu, rơi vào do dự.
“Đừng quên nhiệm vụ lần này.” Sinclairmont thấy vậy, lạnh lẽo quát.
Ánh mắt Tào Hoành Đồ ngưng lại. Hắn không ngừng đấu tranh trong lòng, nhưng cán cân trong lòng cuối cùng cũng nghiêng về một bên, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.
Ầm!
Ầm!
Sau một khắc, Tào Hoành Đồ và Sinclairmont giống như đã hẹn trước, đồng thời ra tay, bắt đầu công kích mãnh liệt về phía An Lan.
Tào Hoành Đồ cầm chiến đao trong tay, bộc phát ra thực lực cấp Vũ Trụ đỉnh phong, vừa ra tay chính là sát chiêu.
Sinclairmont cũng thi triển ra thực lực cấp Vũ Trụ đỉnh phong, cầm chiến phủ trong tay. Lửa Hải Kình màu xanh lam liên tục tuôn ra, văn lộ hỏa diễm ở mi tâm hắn bắt đầu chớp động kịch liệt, rồi sau đó tràn ra, rất nhanh đã bao trùm hết lên khuôn mặt, rồi xuống cổ, tiếp tục lan xuống dưới. Dường như văn lộ hỏa diễm quấn chặt lấy làn da hắn, làm hơi thở của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Rất rõ ràng, hắn vận dụng thể chất hỏa diễm đặc hữu của gia tộc Pylax.
“Thể chất hỏa diễm này của gia tộc Pylax cũng thú vị đấy.” Vương Đằng thấy cảnh này, ánh mắt khẽ ngưng lại, quát khẽ: “An Lan, cẩn thận một chút!”
An Lan gật đầu, sắc mặt dần nghiêm túc, bóng dáng hắn biến mất tại chỗ, trực tiếp tiến lên đỡ đòn tấn công.
Ầm!