Cú va chạm nổ tung ngay tại chỗ, nguyên lực thổi quét khắp bầu trời.
An Lan biết bên phía Vương Đằng không thể quấy rầy, vì vậy hắn dẫn cuộc chiến ra nơi rất xa, rời khỏi khu vực của Vương Đằng.
Tào Vũ và một võ giả cấp Vũ Trụ khác nhìn chằm chằm Vương Đằng. Đặc biệt là Tào Vũ, lúc Tào Giảo Giảo rơi vào tay Vương Đằng đã phải trải qua cái gì, làm người ta không dám nghĩ sâu, sự phẫn nộ trong lòng hắn không cần nghĩ cũng biết.
“An Phong, An Chi, An Đồng, hai người này giao cho các ngươi.” Vương Đằng nói.
Ba võ giả cấp Vũ Trụ của tộc Cơ Giới nghe vậy, gật đầu, trong số đó có hai người bước ra, đánh giết hai người Tào Vũ.
Còn dư lại một võ giả tộc Cơ Giới hộ vệ bên cạnh Vương Đằng.
“Thật là vô tình nha, cha ngươi từ bỏ ngươi rồi hả?” Vương Đằng cúi đầu nhìn Tào Giảo Giảo đang trong tay mình, cười hỏi.
Tào Giảo Giảo cắn chặt hàm răng, đôi mắt ánh lên chút thất vọng, nhưng đã biến mất rất nhanh. Nàng lạnh lùng nói: “Cho dù bọn họ không ra tay thì ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Đây là lựa chọn sáng suốt nhất.”
“Các ngươi đang suy bụng ta ra bụng người đó. Nếu hắn không ra tay, ta chắc chắn sẽ bỏ qua cho ngươi, dẫu sao ta cũng là người có nguyên tắc.” Vương Đằng tiếp tục bóc mẽ.
Loại người như Tào Hoành Đồ, hắn đã sớm nhìn thấu, lời hắn nói cũng không phải giả.
Sắc mặt Tào Giảo Giảo khẽ thay đổi, cả trái tim như rơi vào vũng bùn.
Có nhiều chuyện, nàng chỉ không muốn thừa nhận thôi.
Nhưng nếu bị người khác vạch trần, vậy thì không giống.
Tào Giảo Giảo đã đứng bên mép vũng bùn rồi, Vương Đằng cũng chỉ khẽ đẩy nàng một cái mà thôi.
“Ha ha.” Vương Đằng cười khẽ một tiếng, không để ý tới Tào Giảo Giảo nữa, ánh mắt hắn nhìn về lửa Vạn Thú Chân Linh ở phía trước.
Đã hấp thu gần đủ rồi!
Thật không uổng công vừa rồi hắn kéo dài thời gian lâu như thế.
Ầm ầm!
Hỏa hà không biết đã tồn tại bao nhiêu năm cuối cùng cũng dần dần khô cạn, vô số ngọn hỏa diễm bị rút đi, tinh thú trong đó cũng lần lượt tử vong.
Vương Đằng có thể cảm nhận được, lửa Vạn Thú Chân Linh đang trở nên hoàn chỉnh hơn, càng thêm mạnh mẽ hơn.
Dường như những con tinh thú chết đi đều trở thành chất dinh dưỡng của lửa Vạn Thú Chân Linh.
Phải biết rằng, bên trong Hỏa hà đã nuôi dưỡng ra số lượng lớn các tinh thú, nhiều không kể xiết. Bây giờ toàn bộ chúng nó đều biến thành chất dinh dưỡng, đây quả thực là trợ giúp cực lớn cho lửa Vạn Thú Chân Linh.
Đáy lòng Vương Đằng sáng tỏ, có lẽ hắn đã biết được mục đích của Giới Chủ Hoả Hà khi tạo ra dòng Hỏa hà này.
Ầm!
Đúng lúc này, cuộc chiến đấu cách đó không xa đã xảy ra thay đổi.
Sau cú va chạm mạnh, một võ giả tộc Cơ Giới bị Tào Vũ đánh lui, trên người xuất hiện vết thương cực lớn.
Nếu không phải thân thể tộc Cơ Giới có thể khép lại được thì một đao kia đủ để lấy nửa cái mạng hắn.
Dù là như vậy, Tào Vũ cũng đã phá tan sự ngăn cản của võ giả tộc Cơ Giới, đánh về phía Vương Đằng.
Vương Đằng chợt cau mày, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn.
Thực lực của Tào Vũ này cũng thật mạnh!
Tào Giảo Giảo thấy vậy, sắc mặt không khỏi vui mừng.
“Ta đi đối phó với hắn.” Võ giả tộc Cơ Giới canh giữ bên cạnh, đứng ngăn lại trước mặt Vương Đằng.
“Cho ta thêm năm phút.” Vương Đằng cau mày nói.
“Năm phút à.” An Đồng khẽ gật đầu, trong nháy mắt đã lao ra đón chiêu với Tào Vũ.
Tào Vũ thấy võ giả tộc Cơ Giới xông tới, dường như rất nôn nóng. Lúc này, hắn phát ra tiếng gầm đầy giận dữ.
Trong khoảnh khắc, nguyên lực toàn thân hắn xao động, trảm đao trong tay hắn bùng nổ ra ánh đao sáng chói, chém thẳng tới từ phía xa, muốn dùng cách nhanh nhất giết chết võ giả tộc Cơ Giới, sau đó cứu Tào Giảo Giảo trong tay Vương Đằng.
Ầm! Ầm! Ầm...
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, bất kể là đám người Sinclairmont, An Lan và Tào Hoành Đồ ở phía xa, hay là Tào Vũ và An Đồng ở gần cũng khó tách ra.
Thực lực của An Lan quả nhiên vô cùng mạnh, cho dù đối mặt với hai người Tào Hoành Đồ và Sinclairmont, cũng rất điêu luyện, không rơi xuống thế yếu chút nào.
Lúc này sắc mặt của Tào Hoành Đồ và Sinclairmont đã khá khó coi.
Bọn họ vốn tưởng rằng hai người hợp lực, thì chắc chắn có thể giết chết tên Vực Chủ của tộc Cơ Giới này.
Không có sự bảo vệ của Vực Chủ tộc Cơ Giới, Vương Đằng căn bản chẳng là gì cả.
Nhưng kết quả hơi ngoài dự liệu của bọn họ, Vực Chủ của tộc Cơ Giới này quả thực mạnh thái quá.
Rõ ràng đều chỉ có thể phát huy sức mạnh cấp Vũ Trụ đỉnh phong, nhưng bọn họ lại không tóm được Vực Chủ tộc Cơ Giới này.
Thời gian kéo dài càng lâu, thì bọn họ càng lo lắng.
Ngược lại ,bên phía Tào Vũ càng đánh càng hăng, võ giả tộc Cơ Giới ngăn cản hắn liên tục lùi về sau.
Trong tình hình thời gian cứ chầm chậm trôi qua như vậy.
Một phút!
Hai phút!
...
“Cút ra!”
Tào Vũ dây dưa với võ giả tộc Cơ Giới nửa ngày. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, hắn lập tức giận dữ quát lên, chiến đao trong tay điên cuồng chém ra, từng luồng ánh đao bao phủ về phía võ giả tộc Cơ Giới.
Ầm!
Võ giả tộc Cơ Giới vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị chém trúng, cả người bay ngược về phía sau.
Tào Vũ cũng không thèm để ý đến hắn nữa, xông thẳng về phía Vương Đằng.
“Giết!”
Mắt Tào Vũ đã đỏ lên, không nói thêm một câu thừa thãi nào, một đao lao đến.
Ánh mắt Vương Đằng ngưng tụ lại, hắn hơi kinh ngạc về sự hung hãn của Tào Vũ.
Nhưng hắn không sợ hãi, mặc dù hắn chỉ vừa mới thăng lên cấp Hằng Tinh, nhưng sức chiến đấu của mình lại khác bình thường.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, một luồng lưu quang đột nhiên từ trên người hắn lao ra.
Nguyệt Kim Luân!
Keng!
Một khắc sau, Nguyệt Kim Luân xoay tròn với tốc độ cao trên không trung, va chạm ầm ầm với ánh đao đang lao tới của Tào Vũ.
Một âm thanh kim loại rung động vang lên.
Ánh đao theo đó vỡ tung.
Tào Vũ hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện chuyện này, thân hình bị sức mạnh to lớn Nguyệt Kim Luân chứa đựng đánh lui mười mấy mét, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.