“Tiếp tục đi!” Ánh mắt Vương Đằng bình thản, đưa ngón tay ngoắc ngoắc với hắn.
Dáng vẻ này tràn đầy khiêu khích.
Sắc mặt Tào Vũ run lên, nguyên lực tụ lại, ngưng tụ ra vô số ánh đao, giăng khắp nơi, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh Vương Đằng.
“Ta xem ngươi chặn thế nào!”
Vẻ mặt Vương Đằng hơi biến đổi, trong lòng hơi nghiêm nghị.
Nếu chỉ là công kích của võ giả cấp Hằng Tinh, thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào bản thân miễn cưỡng gánh chịu, nhưng Tào Vũ lại là võ giả cấp Vũ Trụ, cho dù sức chiến đấu của hắn mạnh hơn nữa, cũng không dám đỡ công kích của hắn.
“Vương Đằng!”
Sắc mặt An Đồng võ giả tộc Cơ Giới bị đánh lùi về sau kia đại biến, chạy về phía bên này.
Còn võ giả tộc Cơ Giới bị thương nặng khác, thương tích trên cơ thể cũng đã gần hồi phục, lập tức lao về phía Tào Vũ, muốn ngăn cản hắn lại.
Nhưng bọn họ đều đã không kịp nữa!
“Vương Đằng, buông em gái của ta ta, thì ta tha chết cho ngươi.” Vẻ mặt Tào Vũ dữ tợn, quát to.
“Ha ha ha, ngươi không bảo vệ được hắn đâu.”
Tào Hoành Đồ và Sinclairmont ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, đều cười lớn.
Sắc mặt An Lan đại biến, hắn muốn bỏ hai người lại, chạy tới cứu viện.
Hai người Tào Hoành Đồ và Sinclairmont đương nhiên sẽ không để hắn toại nguyện, quấn chặt lấy hắn.
Vương Đằng lập tức rơi vào bước đường cùng.
Điều khiến Tào Vũ không ngờ chính là, Vương Đằng lại hoàn toàn không chống cự, chỉ đứng nguyên tại chỗ mặc kệ ánh đao rơi xuống.
Sắc mặt Tào Vũ biến đổi. Tào Giảo Giảo vẫn còn ở trong tay hắn. Vừa rồi hắn chỉ muốn ép Vương Đằng phục tùng, không phải thật sự muốn trực tiếp giết Vương Đằng.
Nếu công kích của hắn rơi lên người Vương Đằng, thì Tào Giảo Giảo trong tay hắn chắc chắn cũng khó mà may mắn tránh khỏi.
Nhưng Vương Đằng căn bản không ra bài theo lẽ thường. Đối mặt với nguy cơ sinh tử như vậy, hắn lại không sợ hãi chút nào, càng không có ý định thả Tào Giảo Giảo ra đổi lấy mạng sống của mình.
Tên khốn này liều lĩnh như vậy sao!
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, từng ánh đao mạnh mẽ kia cuối cùng cũng rơi xuống, dư âm đáng sợ quét qua xung quanh, sức gió thổi bay tóc Vương Đằng.
Nhưng hắn không bị thương chút nào.
Tào Vũ ở thời khắc cuối cùng đã cố gắng xoay chuyển ánh đao, rơi xuống vị trí bên trái Vương Đằng.
Hắn không thể giết cả Tào Giảo Giảo.
“Dọa chết ta rồi, ta còn tưởng là ngươi mất hết tình người, ngay cả em gái cũng giết đấy.” Vương Đằng vỗ ngực, biểu cảm như bị dọa sợ.
“...” Tào Vũ suýt nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài.
Tại sao?
Chẳng lẽ tên này không sợ chết sao?
Sắc mặt hắn u ám, trong lòng có một cảm giác bất lực nồng đậm. Đối mặt với Vương Đằng, một võ giả cấp Vũ Trụ như hắn mà lại không có cách nào.
“...”An Lan ở phía xa không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi cạn lời.
Con mẹ nó quá khích thích rồi!
Tên Vương Đằng này quả là không cần mạng nữa mà, việc này mà cũng dám đánh cược.
Lỡ như Tào Vũ ác thêm chút nữa, thì cái mạng nhỏ này của hắn phải bỏ lại ở đây rồi.
Nụ cười trên mặt Tào Hoành Đồ và Sinclairmont cứng lại, vẻ mặt ghê tởm như ăn phải phân vậy. Kết quả này cũng hơi nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Cảm giác vô hình rất... Đồ phá hoại!
“Tên điên nhà ngươi!” Tào Giảo Giảo vốn tưởng rằng mình sẽ được cứu. Ai ngờ Vương Đằng dù có chết cũng không chịu buông nàng ra, khiến người ta buồn bực đến mức muốn nôn ra máu.
“Ngươi cũng rất sợ chứ gì.” Vương Đằng sâu xa nói.
“Ta tin quỷ nhà ngươi!” Tào Giảo Giảo rất tức giận.
Tào Vũ cũng vô cùng tức giận. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị làm nhục.
“Nhưng thật sự phải cảm ơn ngươi.” Vương Đằng đột nhiên cười nói với Tào Vũ.
Vừa nói xong, xung quanh dường như đột nhiên yên tĩnh lại.
Năm phút vốn cũng không dài. Lửa Vạn Thú Chân Linh trước người hắn cuối cùng cũng hấp thu xong tất cả hỏa diễm, cả Hỏa hà đều cạn khô, chỉ còn lại lòng sông sâu thẳm.
Dòng sông này được xây dựng nên từ lực không gian, vậy nên sau khi hỏa diễm biến mất, thì chỉ còn lại hư vô.
Hơn nữa như thể không có chỗ dựa, không gian xung quanh dòng sông bắt đầu sụp đổ, nứt vỡ ra từng tấc.
Vương Đằng lập tức rút người bay về sau, tránh xa dòng sông đang sụp đổ.
Tào Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều cảm thấy không tốt, đáy lòng bất lực điên cuồng phẫn nộ.
Nhưng hắn cũng không dám đứng lại trên dòng sông, lập tức bay ra khỏi dòng sông.
Rắc rắc rắc rắc...
Tiếng vỡ vụn truyền ra, tốc độ sụp đổ của dòng sông rất nhanh, trong nháy mắt đã hình thành nên một vết nứt không gian đáng sợ.
Tình hình bên này cũng khiến đám người An Lan dừng trận chiến đấu lại, vội vàng tránh xa.
Cho dù là cường giả cấp Vực Chủ, thì khi đối mặt với hiện tượng sụp đổ không gian cũng không dám đến gần chút nào.
An Lan trở lại bên cạnh Vương Đằng.
“Tên nhóc nhà ngươi quả là mạo hiểm quá đấy.” An Lan không nhịn được oán trách.
“Cầu phú quý trong hiểm nguy mà.” Vương Đằng cười nói.
Đám người Tào Hoành Đồ đối mặt với bọn họ từ phía xa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tên Vương Đằng chết tiệt này, hắn lại thật sự đã thành công rồi!
“Có rút lui không?” An Lan nhìn đám người Tào Hoành Đồ, quay đầu hỏi.
“Rút, nếu đã lấy được lửa rồi, thì đương nhiên nên rút...” Vương Đằng gật đầu đáp một tiếng. Nhưng lời còn chưa nói xong, thì ahwns đột nhiên sững sờ: “Hả?”
Chỉ thấy vết nứt không gian hình thành bởi dòng sông sụp đổ ở phía trước vẫn đang mở rộng. Không gian xung quanh nứt ra từng tấc một, như muốn xé nát bầu trời vậy.
Vết nứt đang nhanh chóng lan ra, không gian xung quanh nứt vỡ từng tấc, xuất hiện hư vô.
Đám người An Lan, Tào Hoành Đồ cũng đều chú ý đến vết nứt khác thường này, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Đáng chết, không gian của Hỏa Hà giới sắp sụp đổ trước thời hạn.” Sinclairmont hiển nhiên đã nhìn ra gì đó, kinh ngạc nói.
“Sụp đổ trước thời hạn!” Vương Đằng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy phán đoán của Sinclairmont có thể là thật.
“Nếu Hỏa Hà giới sụp đổ trước thời hạn, thì chúng ta không có cơ hội lấy truyền thừa kia rồi.” Tào Hoành Đồ trầm giọng nói.