Những bong bóng thuộc tính này đều là nguyên lực tinh thần hệ Hỏa, nhưng không có gì kỳ lạ, nên Vương Đằng cũng không đặc biệt chú ý đến.
Nhưng nên nhặt thì vẫn phải nhặt, không bỏ qua cái nào.
Sinclairmont nhìn bọn họ, sắc mặt trở nên đen lại, cực kỳ bất lực.
Vương Đằng này rõ ràng muốn đi theo bọn họ, để bọn họ đi trước dò đường, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt gì.
Vương Đằng không thèm để ý bọn họ, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Truyền thừa kia đang ở phía dưới núi lửa trung tâm, nhưng bây giờ ngọn núi lửa trung tâm này lại phun ra một cột lửa chọc trời. Không biết nó có uy lực thế nào? Có thể đến gần hay không?
Hơn nữa cột lửa này phun ra một cách khó hiểu, ai biết có nguy hiểm gì hay không?
Đây mới là điểm Vương Đằng kiêng dè nhất.
Sinclairmont u ám liếc nhìn bọn họ, hình như không thể làm gì, cho nên không để ý tới nữa, tự đi lên trước thăm dò tình hình của cột lửa.
Một lát sau, hắn lại nhảy vào trong cột lửa.
Nhưng Tào Hoành Đồ lại ở lại bên ngoài, không đi vào trong đó.
Vương Đằng thấy vậy, tản niệm lực tinh thần ra. Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly cũng theo đó xông ra, bao quanh niệm lực tinh thần từ từ đến gần cột lửa kia, cảm nhận tình huống bên trong.
Hắn phát hiện hình như bên trong cũng không có nguy hiểm gì, còn Sinclairmont cũng không ở bên cạnh mai phục, hắn đã nhanh chóng đi xuống phía dưới.
“Ta cũng vào trong xem thử.” Vương Đằng nói.
“Có cần ta đi theo không?” An Lan nhíu mày nói.
Sinclairmont vừa đi vào, Vương Đằng không phải là đối thủ của hắn, nếu tự đi vào gặp phải đối phương, thì e rằng sẽ có nguy hiểm.
Vương Đằng hơi do dự, lắc đầu nói: “Không cần, lần này ta tự đi vào là được.”
“E rằng Hỏa Hà giới này sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, ta đi vào xem thử, đi nhanh về nhanh. Nếu không có hy vọng, thì lập tức quay lại.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói:
“Còn Sinclairmont, cho dù đụng phải hắn, ta cũng có phương pháp bảo vệ tính mạng. Hắn muốn bắt ta không dễ như vậy đâu.”
An Lan gật đầu, không nhiều lời nữa. Trên đoạn đường này, Vương Đằng cũng rất có chủ trương, hơn nữa bất kể là sức mạnh hay kinh nghiệm, người bình thường đều không thể so sánh nổi. Vương Đằng xảo quyệt đến mức khiến người ta tức lộn ruột, nên hắn cũng không quá lo lắng.
Vương Đằng đi thẳng về phía cột lửa, liếc mắt nhìn Tào Hoành Đồ ở bên cạnh, nhếch mép cười nói: “Tào sư huynh, cầu nguyện ta có thể bình an vô sự đi, nếu không thì con gái ngươi phải làm một đôi uyên ương mệnh khổ với ta rồi.”
“Ngươi!” Sắc mặt Tào Hoành đồ khó coi.
“Ha ha ha.” Vương Đằng cười đắc ý, tung người nhảy vào trong cột lửa, để lại cho Tào Hoành Đồ một bóng lưng cực kỳ đáng ghét.
Trong cột lửa thông thiên, Vương Đằng đáp xuống phía dưới.
Niệm lực tinh thần của hắn dò đường ở phía trước, hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng vị trí của Sinclairmont.
Dù sao ở đây ngoài bọn họ, không có người nào khác.
Độ sâu của núi lửa này cực kỳ sâu, dường như hơi vượt qua độ cao của núi lửa đã nhìn thấy ở bên ngoài.
Trong quá trình rơi xuống, thể nghiệm vô cùng mới mẻ, lửa xung quanh xông lên phía trên, lửa chảy rực rỡ tươi đẹp giống như sao trời xẹt qua.
Không bao lâu, cuối cùng Vương Đằng cảm giác được đáy của núi lửa.
Khi hắn dừng trên đất thật, Sinclairmont đã ở cách đó không xa quan sát tình huống bốn phía.
Vương Đằng cũng bắt đầu đánh giá bốn phía, cảnh tượng bên dưới này rất kỳ lạ, không có lửa, cũng không có dung nham.
Mặt đất là một vùng rộng lớn màu nâu nứt nẻ, lại tản ra nhiệt độ nóng rực.
Giẫm lên trên, hơi bỏng chân.
Nhưng không làm khó được Vương Đằng, dù sao hắn chẳng những có dị hỏa thiên địa hộ thân, còn có U Minh Hàn Băng tản ra cảm giác lạnh, cho dù trong hoàn cảnh như vậy, cũng cực kỳ sảng khoái.
Mà trừ hoàn cảnh đặc biệt này ra, thấy rõ nhất không gì có thể vượt qua một lâu đài khổng lồ phía trước cách đó không xa.
Lâu đài này cao lớn nguy nga, tổng thể do nham thạch đúc liền màu xám trắng không biết tên, có vẻ hơi cổ xưa, phía trên còn có không ít đường vân màu đỏ thẫm, giống như ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng kỳ dị.
Một lâu đài to như vậy xây dựng ở trong núi lửa, thật sự hơi bất khả tư nghị.
Rất hiển nhiên, đây lại là một “Kẽ hở” không gian tương tự Hoả hà!
Bởi vì trong núi lửa tuyệt đối không thể tồn tại không gian lớn như vậy.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy khoảng không trên đỉnh đầu là tồn tại như một hồ nham thạch, giống hệt có ngọn lửa đang chảy, nhưng lại giống một cái gương, phản xạ ra một hình ảnh khác.
Vừa rồi bọn họ đã nhảy từ trên kia xuống.
Một đầu khác của mặt “Gương” này rõ ràng chính là cột lửa phun trào kia.
“Ngươi lại dám một mình xuống đây.” Sau khi Sinclairmont đánh giá lâu đài một lượt, quay đầu thản nhiên nói với Vương Đằng.
“Có gì không dám?” Vương Đằng cũng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn thẳng hắn. Giọng điệu không chút gợn sóng, giống như người đứng trước mặt hắn không phải cường giả cấp Vực Chủ gì, mà chỉ là một người tầm thường.
“À, hiện tại Vực Chủ tộc Cơ Giới kia không ở đây, ta bóp chết ngươi đơn giản giống như bóp chết một con kiến.” Giọng nói của Sinclairmont vô cùng băng hàn, có vẻ khinh miệt hờ hững.
Hơn nữa vừa dứt lời, hắn đã không chút dấu hiệu ra tay, thân hình chợt lóe, bắt lấy Vương Đằng.
Hắn đã sớm chịu đủ Vương Đằng bay nhảy ở trước mặt hắn, một lần lại một lần mang đến phiền phức cho hắn, khiến hắn, đường đường một cường giả cấp Vực Chủ mất hết thể diện.
Cho nên giờ phút này có cơ hội, hắn không chút chần chờ đã ra tay.
Giết chết Vương Đằng, cho dù hắn không thể thu phục hai dị hỏa thiên địa, cũng có thể tạm thời phong ấn bọn chúng, rồi mang về Đế thành để lão tổ gia tộc ra tay.
Vương Đằng đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sinclairmont tới bắt lấy mình.
Tuy rằng Sinclairmont đột ngột ra tay, nhưng hắn đã sớm đề phòng, cho nên cũng không hoang mang.
Sinclairmont lại không biết điều này, mắt thấy sắp bắt được Vương Đằng, gương mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười độc ác.