Nhưng ngay khi hắn chạm vào Vương Đằng, bóng dáng của Vương Đằng lại bắt đầu vặn vẹo.
“Lực không gian!” Sinclairmont biến sắc.
Thân là cường giả cấp Vực Chủ, hắn cũng không xa lạ gì đối với lực không gian, bởi vì cường giả cấp Vực Chủ đã có thể tiếp xúc đến sức mạnh không gian, hơn nữa có thể tạo thành ảnh hưởng đối với nó.
Nhưng Vương Đằng chỉ là võ giả cấp Hành Tinh mà thôi, làm sao có thể vận dụng lực không gian?
Hắn cảm thấy thật không thể tin nổi, nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu chỉ là chợt lóe qua, sau khi biết Vương Đằng muốn dùng lực không gian chạy trốn, hắn lập tức phản ứng.
“Muốn chạy à!” Vệt sắc bén chợt lóe lên trong mắt Sinclairmont, nguyên lực trên người bùng nổ ra, giam cầm không gian xung quanh.
“Ồ!”
Trong không gian bốn phía đột nhiên truyền ra một tiếng ồ nhẹ, dường như hơi kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, trong không gian bị giam cầm này cũng truyền ra một chuỗi âm thanh ‘Rắc rắc rắc”, giống như thủy tinh vỡ vụn.
Mà sau đó ở nơi cách Sinclairmont xa mấy chục mét, không gian dao động một hồi, bóng dáng Vương Đằng đột ngột hiện ra.
“Cường giả cấp Vực Chủ, quả nhiên bất phàm.” Vương Đằng kinh ngạc khen ngợi.
“Vậy mà ngươi có thể vận dụng lực không gian!” Sinclairmont mạnh mẽ xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Đằng, đáy lòng đã rất kinh hãi.
Võ giả cấp Hành Tinh có thể vận dụng lực không gian, điều này không có khả năng.
Nhưng còn có một loại khả năng, đó chính là sở hữu thiên phú không gian!
Vương Đằng không tỏ thái độ, hắn đương nhiên sẽ không chủ động thừa nhận, giờ phút này thản nhiên nói: “Ngươi không động được ta đâu.”
Sinclairmont nghe vậy, khí huyết trong đầu dâng lên, hắn bị chọc tức!
Thân là cường giả cấp Vực Chủ, lại không làm gì được một võ giả cấp Hành Tinh, hơn nữa liên tục gặp thất bại. Loại cảm giác này quả thực khiến cho hắn nghẹn uất đến muốn hộc máu.
“Thiên phú không gian, hay cho một thiên phú không gian!” Sinclairmont nghiến răng nghiến lợi, trong mắt có hàn ý tận xương: “Tất cả mọi người xem thường ngươi, không ngờ một võ giả xuất thân từ một tinh cầu lạc hậu như ngươi lại có thiên phú này.”
“Loại đồ vật như thiên phú này, ta không thiếu nhất, nhiều cũng không cần, chỉ có các ngươi xem như bảo bối, giống như tuyệt vời lắm.” Vương Đằng xem thường nói.
“....” Gương mặt Sinclairmont lúc xanh lúc trắng.
Hắn… bị xem thường?!
Nhưng nghĩ lại lời nói của Vương Đằng, hình như cũng không sai.
Những người xuất thân cao quý như bọn họ cực kỳ coi trọng thiên phú, mọi thứ nói chuyện dựa vào thiên phú, huyết mạch gia tộc cao hơn mọi thứ, bởi vì huyết mạch mang thiên phú.
Ở trong thế giới của bọn họ tồn tại một chuỗi khinh bỉ thiên phú thiên nhiên.
Đối với loại võ giả đến từ tinh cầu lạc hậu như Vương Đằng, cho tới bây giờ bọn họ đều cao cao tại thượng, cho rằng hắn là huyết mạch thấp, nhân tộc cấp thấp, thiên phú không cao, khinh thường đủ kiểu.
Kết quả hiện tại bị vả mặt rồi.
Vương Đằng sở hữu thiên phú không gian tuyệt thế hiếm thấy.
Loại thiên phú này hoàn toàn nghiền áp thiên phú thể hỏa diễm của gia tộc Pylax bọn họ, bọn họ có tư cách gì khinh thường Vương Đằng?
“Vương Đằng, ngươi đừng đắc ý, cho dù ngươi thiên phú trác tuyệt thì thế nào. Thiên tài không phát triển được thì không tính là thiên tài, gia tộc Pylax ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay. Ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên tiết lộ thiên phú của mình ra.” Sinclairmont nói, sắc mặt dữ tợn.
“Đừng luôn miệng gia tộc Pylax, ngươi không giết được ta, cả gia tộc các ngươi cũng không giết được ta.” Xưa nay Vương Đằng đấu võ mồm không thua ai, nhưng thực sự đã nảy sinh sát ý với Sinclairmont trong lòng.
Tốt nhất có thể giết chết hắn trong Hỏa Hà giới này, vậy thì tự nhiên sẽ không ai biết hắn sở hữu thiên phú không gian.
Nếu không phải vì né tránh công kích cấp Vực Chủ, hắn sẽ không dễ dàng bại lộ lực không gian.
Đáng tiếc có một số việc chung quy không thể tránh né.
“Ngông cuồng!” Sinclairmont hừ lạnh một tiếng, không chút che dấu sát ý trong mắt.
Vương Đằng không để ý tới hắn nữa, vừa suy nghĩ trong lòng làm sao ngầm giết tên này, vừa xoay người đi về lâu đài phía trước.
Thời gian không nhiều, xem thử có thể tiến vào lâu đài lấy truyền thừa được bên trong hay không. Như vậy, tước vị Nam tước của hắn mới là chuyện ván đã đóng thuyền, không ai có thể phủ nhận.
Sinclairmont điên cuồng phẫn nộ lại vô năng, sau khi biết được Vương Đằng sở hữu thiên phú không gian, hắn không ra tay nữa.
Bởi vì mọi thứ đều là phí công.
Đừng nói hiện tại hắn không phát huy ra thực lực cấp Vực Chủ, cho dù có thể phát huy ra, cũng không nhất định có thể bắt được Vương Đằng đang sở hữu thiên phú không gian.
Thiên phú không gian quá thần bí khó lường. Tuy rằng cường giả cấp Vực Chủ chạm đến được sức mạnh không gian, nhưng không giống người sở hữu thiên phú không gian, bọn họ không cách nào tùy ý vận dụng lực không gian giống người sở hữu thiên phú không gian.
Lấy một ví dụ.
Ví dụ xuyên qua không gian trong thời gian như nhau, nếu nói Vương Đằng có thể xuyên qua mười mét, thì cường giả cấp Vực Chủ bình thường chỉ xuyên qua được năm sáu mét.
Cho dù một vài cường giả cấp Vực Chủ lớn mạnh, có thể xuyên qua bảy tám mét đã xem như không tệ rồi.
Đây chính là chênh lệch.
Mà hiện giờ theo bong bóng thuộc tính không gian mà Vương Đằng nhặt được càng ngày càng nhiều, trình độ nắm giữ không gian của hắn càng ngày càng sâu sắc, không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Cho nên Sinclairmont dứt khoát bỏ cuộc rồi tính toán sau, hiện tại việc cấp bách là lấy được truyền thừa.
Ở phương diện này, hắn không tin một Vực Chủ như mình lại thua trước Vương Đằng.
Giờ phút này, hai người đều đi tới trước cửa lớn của lâu đài.
Cửa lớn của lâu đài này cao chừng mười mét, rộng sáu mét, cùng độ cao tổng thể của lâu đài bổ sung cho nhau, trông có vẻ phá lệ đại khí.
“Tránh ra!” Dường như Sinclairmont không muốn để Vương Đằng dẫn đầu, xua hắn lui lại, rồi sau đó lướt qua Vương Đằng, đi lên trước, đặt hai tay trên cửa lớn, mạnh mẽ dùng sức.
Cót két!
Một loạt tiếng ma sát khiến người ta ê răng đột nhiên truyền ra.
Cửa lớn chấn động, có tro bụi và đá vụn bị chấn động rơi xuống, cửa lớn bị đẩy ra một khe hở, nhưng bên trong tối đen một mảnh, cũng không nhìn thấy cái gì.