Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1390 - Chương 1390. Chỉ Vậy Thôi Ư?

Chương 1390. Chỉ vậy thôi ư?
Chương 1390. Chỉ vậy thôi ư?

Sắc mặt Sinclairmont vui vẻ, đúng lúc phấn chấn tinh thần đẩy cửa, đường vân màu đỏ thẫm trên lâu đài đột nhiên sáng lên.

Đường vân màu đỏ thẫm trên cửa lớn nhiều nhất, đồng thời cũng sáng lên.

Sắc mặt Sinclairmont lập tức tái mét, hai tay hắn như bị điện giật, thu lại rất nhanh, co người, lui về sau.

Ầm ầm!

Khe hở cửa lớn bị đẩy ra ầm ầm khép lại. Những đường vân màu đỏ thẫm đó cũng ảm đạm lần nữa, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Bóng dáng của Sinclairmont xuất hiện cách cửa lớn ngoài ba mươi mét, đầy vẻ kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ, thậm chí tay của hắn đang run rẩy.

Vương Đằng quay đầu nhìn lại, hơi ngơ ngác.

Giờ phút này, hắn đứng cách cửa lớn năm mét, mà Sinclairmont lại lui đến hơn ba mươi mét, giống như trong cánh cửa lớn đó có đồ vật kinh khủng gì.

“Chỉ vậy thôi ư?” Vương Đằng không nhịn được hỏi.

“....”

Sắc mặt Sinclairmont cứng đờ, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

Bị khinh thường!

Lại bị khinh thường!

Nhìn thử khoảng cách của Vương Đằng và cửa lớn, nhìn lại bản thân, Sinclairmont hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Lá gan của hắn lại còn không lớn bằng một võ giả cấp Hành Tinh?

Điều này không có khả năng!

Nghĩ đến vừa rồi lúc đẩy cửa, một tia khí tức đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi, lòng Sinclairmont còn chưa hết sợ.

Đây không phải là vấn đề lá gan lớn hay không, mà vừa rồi quả thật xuất hiện nguy cơ sinh tử.

Hơn nữa....

Hắn nâng bàn tay lên nhìn thử, đồng tử đột ngột co rụt lại.

Chỉ thấy da thịt phía trên đó đã biến mất hết, lộ ra xương trắng dày đặc phía dưới, thậm chí trên xương trắng cũng có vết cháy đen, giống như bị nhiệt độ cao không cách nào ngăn cản đốt cháy thành như vậy.

Vừa rồi nếu hắn không phản ứng đủ nhanh, e là đã không giữ được hai tay này.

Hiện tại như vậy, dùng một ít đan dược chữa thương cao cấp, ít nhất còn có thể khôi phục.

Lúc này tay của hắn cũng không chảy ra chút máu nào, máu thịt xung quanh đã.... nhão nhoét rồi.

Một mùi cháy khét như có như không bay ra.

Đương nhiên, Vương Đằng cũng chú ý tới bàn tay của Sinclairmont, ánh mắt hơi đọng lại.

“Là đường vân màu đỏ thẫm kia sao? Lại có uy lực đáng sợ như thế!” Hắn âm thầm rung động, không dám xem thường cánh cửa lớn trước mặt chút nào.

“Vương Đằng, không phải ngươi rất có khả năng sao, tự đi lên thử xem.” Sinclairmont hít một hơi thật sâu, chắp hai tay sau lưng, nói như không có việc gì.

“Ngươi xem ta là đồ ngốc sao? Tay của ngươi đều nhão nhoét rồi, nghĩ ta không nhìn thấy à?” Vương Đằng ha ha cười lạnh nói.

“....” Khóe mắt Sinclairmont co giật, hắn lại bị tức giận không nhẹ.

Mỗi câu của Vương Đằng đều như đang nói móc hắn, khiến hắn không nén nổi mà huyết áp tăng cao, sắp bùng nổ.

“Nhưng á, ta cũng không nhát gan như ngươi, chỉ bị bỏng tay đã bỏ chạy xa như vậy.” Vương Đằng cười nhạo một câu, bước lên phía trước, đi đến bên cạnh cửa lớn.

Sinclairmont muốn nói móc lại, nhưng nhìn thấy một cảnh này, ánh mắt chợt lóe, lại ngậm miệng lại, khóe miệng hiện lên nét cười khẩy.

Vương Đằng đứng ở trước cửa lớn, vẫn chưa vươn tay, chỉ là quan sát đường vân màu đỏ thẫm kia.

Đường vân màu đỏ thẫm này hình như hơi giống loại phù văn hỏa diễm đặc biệt nào đó. Lúc đẩy cửa, nó sẽ bị kích hoạt, tản ra nhiệt độ cao không gì sánh được, ngay cả thân thể của cường giả cấp Vực Chủ cũng không gánh nổi, bị thương nặng.

Sinclairmont chính là ví dụ tốt nhất.

Thảo nào lúc trước những người đó tiến vào Hỏa Hà giới không lấy được truyền thừa cuối cùng này.

Trạm gác như vậy, ai qua được chứ?

Vương Đằng không khỏi trầm ngâm, ánh mắt nhanh chóng lóe lên.

“Vương Đằng, ra tay thử xem, xem có tác dụng gì không.” Lời của Sinclairmont mang vẻ châm chọc, hắn muốn kích thích Vương Đằng ra tay.

“Ta ra tay hay không, liên quan cc gì đến ngươi.” Vương Đằng thản nhiên nói, hoàn toàn không để cường giả cấp Vực Chủ này vào mắt.

Dù sao hai bên đã xé rách da mặt, cũng không để ý mặt mũi bề ngoài.

“Vô lại nhát gan, chỉ dám trốn phía sau người khác mà thôi, ngay cả thử cũng không dám, còn muốn cướp đi truyền thừa, nói chuyện viển vông.” Sắc mặt Sinclairmont âm trầm, hắn cười nhạt nói.

Vương Đằng đang muốn nói cái gì, đột nhiên hơi sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ rất thích thú, tròng mắt xoay chuyển, mở miệng nói: “Ai nói ta không dám, không phải chỉ đẩy cửa sao. Chính ngươi bị dọa mất mật, ta cũng không sợ, chẳng qua dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi, ngươi nói ta đẩy, ta phải đẩy à?”

“Đẩy hay không tùy ngươi, không đẩy thì cút nhanh.” Sinclairmont khinh thường nói.

“Chỗ này lại không thuộc về ngươi, ta không đi, ngươi có thể làm gì ta, lêu lêu lêu.” Vương Đằng làm mặt quỷ.

“Ta cmn....” Sinclairmont tức giận đến suýt nữa nổ tung.

“Ngươi dám cược với ta không? Nếu ta đẩy được cửa, ngươi gọi ta một tiếng cha!” Vương Đằng nhân cơ hội nói.

Mặt Sinclairmont tái đi rồi.

Tên khốn này dám kêu hắn gọi cha, quả thật chán sống.

Hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục cực mạnh, lửa giận gần như sắp bao trùm hắn.

“Không dám cược à?” Vương Đằng nói: “Bỏ đi, loại người nhát gan như ngươi, không dám cũng bình thường.”

“Được, ta cược với ngươi.” Sinclairmont đột nhiên nhếch miệng, lộ ra ý cười dữ tợn: “Nhưng tối thiểu ngươi phải đẩy cửa đến mức độ ta đẩy được vừa rồi, có dám hay không?”

“Được.” Vương Đằng cũng không do dự, trực tiếp gật đầu.

Sinclairmont lập tức sửng sốt, không ngờ Vương Đằng đồng ý sảng khoái như vậy, ánh mắt hắn kinh nghi bất định, không biết tự tin của Vương Đằng tới từ đâu?

“Tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng ta mở cửa.” Vương Đằng xua tay như đuổi ruồi bọ.

Gân xanh trên trán Sinclairmont nổi lên. Hắn tức giận không nhẹ, động tác này là động tác hắn làm với Vương Đằng trước đó. Hiện tại Vương Đằng làm ngược lại, quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển.

Sinclairmont rất tức giận!

Nhưng hắn vẫn lui ra, nhường chỗ cho Vương Đằng.

“Đứng xa một chút, đừng hòng đánh lén ta.” Vương Đằng nói.

“.... Ta không tức giận, ta không tức giận!” Sinclairmont hít sâu mấy hơi thở, không ngừng nói với bản thân mình đừng tức giận trong lòng, nổi nóng, người chịu thiệt chính là bản thân mình.

Sau đó, hắn lộ nét cười khẩy nơi khóe miệng, lui ra.

Hắn muốn xem thử, Vương Đằng sẽ bị cánh cửa kia phế mất hai tay như thế nào.

Thân xác cấp Vực Chủ của hắn còn không gánh được, một cấp Hành Tinh sao có thể làm được?

Hết chương 1390.
Bình Luận (0)
Comment