Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1391 - Chương 1391. Tinh Thể Truyền Thừa!

Chương 1391. Tinh thể truyền thừa!
Chương 1391. Tinh thể truyền thừa!

Vương Đằng nhìn thấy Sinclairmont đã đứng xa, mới vươn hai tay, dán lên cửa lớn, sau đó chậm rãi dùng sức.

Cót két ~

Âm thanh chói tai vang lên lần thứ hai, cửa lớn chậm rãi bị đẩy ra một khe hở.

Cùng lúc đó, đường vân màu đỏ thẫm mặt ngoài lâu đài cũng sáng lên....

“Đến rồi!” Tinh thần Sinclairmont chấn động, ánh mắt tràn ngập trêu tức: “Nếu thằng nhóc này không lui ra kịp lúc, tuyệt đối sẽ chết, thật sự cho rằng cửa này dễ mở như vậy sao, ngây thơ.”

Vương Đằng biến sắc, lửa Vạn Thú Chân Linh chợt thiêu đốt từ trên tay hắn, hình như đang chống lại đường vân màu đỏ thẫm kia.

“Dùng dị hỏa thiên địa chống đỡ sao?” Ánh mắt Sinclairmont ngưng đọng, hắn dường như hiểu được ý đồ của Vương Đằng.

Cót két....

Vương Đằng không buông tay, càng dùng sức đẩy cửa lớn, khe hở kia cũng càng lúc càng lớn.

“Thật sự sắp bị đẩy ra rồi!” Sắc mặt Sinclairmont âm tình bất định.

Chẳng lẽ thật sự phải kêu cha?

Con mẹ nó sẽ không hãm như vậy chứ?

Sinclairmont không phát hiện, khi đường vân màu đỏ thẫm và lửa Vạn Thú Chân Linh giằng co, lửa Vạn Thú Chân Linh đang lan tràn ra trên cửa lớn theo đường vân màu đỏ thẫm.

Bởi vì màu sắc hai thứ giống nhau, hơn nữa Vương Đằng cố ý chỉ dùng một tia lực hỏa diễm dung nhập trong đường vân màu đỏ thẫm kia, cho nên rất khó bị phát hiện.

“Nhưng nếu hắn thật sự có thể đẩy cửa lớn ra, đúng lúc ta có thể mượn cơ hội tiến vào trong đó.” Sinclairmont đột nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt hiện lên vẻ âm hiểm.

Cót két!

Khe hở ở cửa lớn bị đẩy ra, không ngừng lớn hơn....

Đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên ngừng đẩy, lách người một cái, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vào trong cửa lớn.

Sinclairmont nhìn thấy một cảnh này, cuối cùng sắc mặt tái mét, vội vàng xông lên phía trước.

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện một chuyện ngượng ngùng, khe hở này quá nhỏ .

Khe hở với kích thước như vậy, Vương Đằng có thể đi vào, nhưng hắn to con như vậy, vào làm sao được?

Con mẹ nó ngươi nói cho ta biết vào làm sao được?

Hắn hoàn toàn không ngờ Vương Đằng mới đẩy ra chút khe hở như vậy đã nhảy vào. Điều này hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.

“Ha ha ha, con ngoan, cha ngươi đi vào trước.” Tiếng cười của Vương Đằng truyền đến từ phía sau cửa.

Sắc mặt Sinclairmont xanh mét, hắn khẽ cắn môi muốn miễn cưỡng chen vào.

Nhưng đúng lúc này, theo Vương Đằng thu hồi lửa Vạn Thú Chân Linh, ầm ầm một tiếng, cửa lớn lại đóng lại.

Cái mũi của Sinclairmont đập vào trên cửa lớn, suýt chút nữa đập gãy sống mũi.

“A!”

Một chuỗi đả kích này suýt chút nữa chọc điên cường giả cấp Vực Chủ, hắn không nhịn được phát ra một tiếng gào thét.

....

Vương Đằng ở phía sau cửa hoàn toàn không nghe thấy tiếng hét của Sinclairmont, nhưng cũng có thể tưởng tượng được hắn thở hổn hển thế nào.

Sở dĩ Vương Đằng có thể thuận lợi tiến vào lâu đài, hoàn toàn dựa vào lửa Vạn Thú Chân Linh.

Vừa rồi, lúc hắn móc mỉa với Sinclairmont, lửa Vạn Thú Chân Linh truyền cho hắn một tin tức.

Thì ra cửa lớn của lâu đài này phải dựa vào lửa Vạn Thú Chân Linh mới có thể mở ra được.

Trạm gác này là thiết lập của Giới Chủ Hỏa Hà. Muốn tiến vào nơi truyền thừa cuối cùng này, nhất định phải lấy được lửa Vạn Thú Chân Linh mà hắn để lại trước, nếu không mọi thứ đều là phí công mà thôi.

Nhiều năm qua như vậy, không ai phát hiện ra sự tồn tại của lửa Vạn Thú Chân Linh, đương nhiên cũng không ai có thể tiến vào được.

Mà Vương Đằng lấy được lửa Vạn Thú Chân Linh, vốn hoàn toàn có thể dựa vào lửa Vạn Thú Chân Linh mở cửa lớn ra hoàn toàn, thậm chí có thể vô cùng thoải mái, căn bản không cần tốn sức lực gì.

Nhưng làm như vậy, Sinclairmont cũng sẽ vào theo.

Cho nên hắn đã diễn một cảnh kịch vừa rồi.

Mọi thứ đều như dự đoán của hắn, vô cùng thuận lợi.

Tên Sinclairmont to lớn thô kệch ngốc nghếch muốn chiếm của hời của hắn, quả thực là nghĩ nhiều rồi.

Lúc này, sau khi hắn tiến vào đại điện, từng đốm lửa chung quanh sáng lên, chiếu rọi sự đen tối trong lâu đài thành một mảng sáng trưng.

Những ngọn lửa này vô cùng kỳ lạ, lơ lửng ở giữa không trung như vậy, nếu không phải màu sắc là đỏ thẫm, không chừng sẽ khiến người ta cho rằng là lửa u linh đó.

Vương Đằng nhìn xung quanh, phát hiện trước mắt là một hành lang rất dài, trước hắn mở ra ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn qua bên trong, không phát hiện bẫy rạp ẩn giấu gì, mới cất bước vào bên trong.

Xuyên qua hành lang, rất nhanh đã đi vào sảnh chính của lâu đài.

Đại sảnh này vô cùng rộng lớn, chỉnh thể hình tròn, xa hoa mà không mất đi phong cách cổ xưa rất đậm, bốn phía được ngọn lửa chiếu cực kỳ sáng ngời.

Vương Đằng vừa tiến vào, đã thấy rõ mồn một tình hình bên trong đại sảnh, ánh mắt không khỏi chợt lóe.

Trong đại sảnh này, trừ một quả cầu ánh sáng trắng lơ lửng giữa không trung ra, lại không còn vật gì khác.

“Đây chẳng phải chính là truyền thừa đó sao?” Vương Đằng sờ cằm, nghi ngờ nói.

Vì đảm bảo, hắn vẫn dùng ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn qua một cái, xác định không có vấn đề gì.

Hình như quả cầu ánh sáng trắng này chỉ là một vật chết, không có uy hiếp gì.

“Đây là tinh thể truyền thừa!”

Giọng nói kinh ngạc của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.

Từ khi tiến vào Hỏa Hà giới tới nay, nó không mở miệng nhiều, nhưng lúc này lại không nhịn được nói chuyện.

“Tinh thể truyền thừa?” Vương Đằng hỏi.

“Đây là vật truyền thừa mà cường giả ngưng tụ tri thức cả đời, hơi giống với cung điện truyền thừa mà Nam Cung chủ nhân để lại.” Ánh mắt của Viên Cổn Cổn hâm mộ đỏ lên rồi, nó kinh ngạc tán thưởng nói: “Vận may của ngươi cũng quá tốt đi. Đây ước chừng chính là truyền thừa của Giới Chủ Hỏa Hà kia, một truyền thừa của cường giả cấp Giới Chủ, đủ để cho vô số người lâm vào điên cuồng.”

“Đây cũng không phải là vận may, mà là thực lực!” Vương Đằng hi hi nói.

Viên Cổn Cổn trợn mắt, nhưng không thể không thừa nhận Vương Đằng không đơn giản chỉ dựa vào vận may đi đến được đây, ngược lại đa số thời điểm là dựa vào năng lực của bản thân.

“Tinh thể truyền thừa này phải dùng thế nào?” Vương Đằng hỏi.

“Dùng niệm lực tinh thần của ngươi kéo vào thức hải giữa ấn đường là được.” Viên Cổn Cổn nói.

Hết chương 1391.
Bình Luận (0)
Comment