Vương Đằng gật đầu, niệm lực tinh thần quét ra, mang theo quả cầu ánh sáng trắng, kéo vào trong thức hải.
Ầm!
Sau khi quả cầu ánh sáng trắng đó đến thức hải của hắn, đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số đoạn ký ức ngắn dung nhập trong đầu của hắn, công pháp, chiến kỹ, bí thuật, thậm chí một vài ký ức.... vô số kể.
“ĐM, Viên Cổn Cổn, ngươi lại hãm hại ta.” Vương Đằng biến sắc, lúc này ngồi xếp bằng, bắt đầu tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ không tưởng tượng nổi này.
“Ặc.... Ta nào biết ngươi gấp như vậy.”
Viên Cổn Cổn hiện ra từ trong nguyên thạch sinh mệnh, chột dạ nhìn Vương Đằng một cái, nói thầm.
Đột nhiên dư quang của mắt nó lại thoáng nhìn thấy một chiếc nhẫn không gian trôi nổi ở vị trí quả cầu ánh sáng trắng vừa nãy, không khỏi kêu nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Không phải chứ, vận may này!!!”
Truyền thừa mà Giới Chủ Hỏa Hà để lại quá khổng lồ, đừng nói một võ giả cấp Hằng Tinh như hắn, cho dù là cấp Vực Chủ, cũng phải tiêu tốn thời gian rất dài để tiêu hóa hấp thu.
Vương Đằng vốn nên lấy ra từng chút tinh thể truyền thừa, tiến tới chậm rãi hấp thu.
Nhưng Viên Cổn Cổn thật sự quá hãm, nói chuyện cũng không nói rõ ràng, làm hại hắn trực tiếp dẫn tinh thể truyền thừa vào thức hải. Điều này làm cho sau khi tinh thể truyền thừa đó tiến vào thức hải của hắn, đột nhiên bùng nổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ ký ức dung nhập trong đầu hắn.
Hiện tại Vương Đằng không thể không nắm chắc hấp thu, nếu không một khi trì hoãn thời gian quá dài, mảnh nhỏ ký ức chưa kịp hấp thu sẽ tự động tiêu tán.
Dù sao đó chỉ là mảnh nhỏ ký ức vô chủ mà thôi, không có khả năng tồn tại lâu dài.
Điều may mắn là, tinh thần của Vương Đằng khá lớn mạnh, có thể chịu được dòng nước lũ ký ức khổng lồ này, hơn nữa hấp thu nhanh chóng.
Dù là như thế, cũng phải tiêu tốn lượng lớn thời gian.
Trong tình hình như vậy, thời gian cứ chậm rãi trôi đi....
Ngoài Hỏa Hà giới.
Đám người các lão rất thoải mái dưới sự tiếp đãi của Kỳ gia, những người như bọn họ đại biểu các thế lực lớn của đế quốc, địa vị cách biệt, đến đâu đều sẽ nhận được tiếp đãi long trọng.
Hiện giờ Kỳ gia suy thoái, đương nhiên lại càng không dám chậm trễ đối với những cao môn hiển quý đến từ Đế tinh.
Thời gian mười ba ngày thoáng cái trôi qua.
Theo thời gian càng ngày càng gần, Kỳ gia cũng ngày càng giám sát Hỏa Hà giới mật thiết hơn.
Kỳ Thành Thiên kiểm soát một cái gương Hỏa Hà. Gương Hỏa Hà này có thể giúp bọn họ nhìn thấy giới tình hình trong Hỏa Hà giới từ thế giới bên ngoài.
Đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy tình hình bề nổi nhất của Hỏa Hà giới mà thôi, nếu không chẳng phải là Hỏa Hà giới đã không có bí mật, chỉ có thể tùy ý Kỳ gia bọn họ cần thì cứ lấy.
Chẳng qua như vậy là đủ rồi, bọn họ chỉ giám sát mức độ sụp đổ của Hỏa Hà giới mà thôi.
Dưới cây Hỏa Đồng, đám người các lão tụ tập lần nữa ở đây.
Kỳ Thành Thiên ném một cái gương lên giữa không trung, hóa thành một màn ánh sáng hình tròn, hiện ra tình hình trong Hỏa Hà giới, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hỏa Hà giới đã sụp đổ khoảng tám mươi phần trăm, thời gian còn nhanh hơn so với chúng ta dự tính.”
Vốn dĩ đã dự tính là thời gian mười lăm ngày, thậm chí lâu hơn, để có chỗ trống nhất định thao tác, thời gian rất dư dả.
Nhưng hiện tại mới ngày thứ mười ba, Hỏa Hà giới đã sụp đổ tám mươi phần trăm, tốc độ này không khỏi quá nhanh chút.
“Nhưng biết bên trong xảy ra chuyện gì, vì sao Hỏa Hà giới có thể sụp đổ trước thời hạn?” Các lão hỏi.
“Mấy hôm trước, Hỏa hà trong Hỏa Hà giới đột nhiên khô cạn, nhưng không biết là nguyên nhân gì.” Kỳ Thành Thiên cũng mơ hồ.
Hắn không thể lúc nào cũng chú ý Hỏa Hà giới, hơn nữa gương Hỏa Hà cũng có chỗ thiếu sót, không thể làm được giám sát phạm vi lớn, chỉ có thể xem xét phạm vi nhỏ, còn phải do người thao tác đến thay đổi vị trí.
Dù sao gương Hỏa Hà này cũng là vật của Giới Chủ Hỏa Hà, nếu là Giới Chủ Hỏa Hà, người sáng tạo ra nó, đương nhiên có thể tùy tâm khống chế, nhưng Kỳ Thành Thiên không làm được.
Tiểu thế giới của Giới Chủ ẩn chứa sự thần kỳ to lớn, cho dù cường giả cấp Vực Chủ, cũng không thể tùy tiện nhìn trộm.
Cho nên, Kỳ Thành Thiên cũng không biết Vương Đằng đã lấy đi lửa Vạn Thú Chân Linh, cuối cùng mới dẫn tới Hỏa hà khô cạn, dẫn tới tiểu thế giới Giới Chủ sụp đổ trước kỳ hạn.
“Thôi vậy, tiểu thế giới của Giới Chủ không thể phỏng đoán, Hỏa Hà giới này tồn tại nhiều năm như vậy, cũng đến lúc về hưu rồi.” Đôi mắt các lão hiện lên vẻ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Dù sao hắn cũng là cường giả cấp Giới Chủ, Giới Chủ Hỏa Hà ngã xuống vô số năm. Hiện giờ ngay cả tiểu thế giới hắn để lại cũng bị người đời sau cướp đoạt sạch sẽ, sắp sụp đổ, thật sự khiến người ta thổn thức.
“Còn bao nhiêu thời gian?” Waltgu của gia tộc Pylax nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Dựa theo tốc độ sụp đổ của Hỏa Hà giới, nhiều nhất còn bốn năm tiếng, Hỏa Hà giới sắp không còn tồn tại nữa.” Kỳ Thành Thiên bấm ngón tay tính toán, nói.
“Các lão, có cần thông báo cho bọn họ lập tức trở về không?” Waltgu quay đầu hỏi.
“Truyền tin cho bọn họ đi.” Các lão gật đầu, nói với Kỳ Thành Thiên.
Kỳ Thành Thiên không thể làm gì khác, lấy ra lệnh bài, một ý niệm trong đầu tiến vào trong lệnh bài, lấy được liên hệ với lệnh bài trong tay Vương Đằng và Tào Hoành Đồ.
....
Trong Hỏa Hà giới, đám người Tào Hoành Đồ sốt ruột chờ đợi ngoài trung tâm núi lửa.
Bọn họ không thể không sốt ruột, không gian của Hỏa Hà giới đang sụp đổ, từ bốn phương tám hướng lan tràn đến trung tâm.
Bọn họ ở trung tâm núi lửa đã có thể nhìn thấy bốn phía rơi vào một mảnh hư vô, đầm lầy, bình nguyên, đồng cỏ.... mọi thứ tồn tại trong Hỏa Hà giới đều hóa thành bột phấn trong nứt vỡ không gian, biến mất trong hư vô tối tăm đó.
Gào!
Gào!
....
Không chỉ như thế, còn có lượng lớn tinh thú tràn ra từ bốn phương tám hướng, ở trước mặt nguy cơ tử vong, rơi vào bạo động hoàn toàn.
Cảnh tượng này quá đáng sợ.