Vô số tinh thú gào rú trong tuyệt vọng. Tốc độ của bọn chúng căn bản không theo kịp tốc độ vỡ vụn của không gian, thân xác bị xé rách, máu bắn tung tóe, phần còn lại của tay chân bị cụt biến mất trong vết nứt không gian.
Còn có một vài con may mắn trốn thoát, đang xông tới trung tâm núi lửa, giống như nơi đó là thiên đường cuối cùng.
Đám người Tào Hoành Đồ thấy mà hết hồn. Tinh thú bạo động vẫn là phụ, chủ yếu nhất là cảnh tượng không gian sụp đổ đáng sợ. Cho dù hắn là cường giả cấp Vực Chủ, cũng không ngăn được.
“Chết tiệt, làm sao bọn họ còn không xuất hiện?” Sắc mặt Tào Hoành Đồ âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm cột lửa thông thiên trước mặt, mòn mỏi mong chờ.
An Lan đứng trên không, đứng chắp tay sau lưng, hình như đang thưởng thức cảnh sụp đổ không gian ở phía xa, cực kỳ bình tĩnh.
Ba người An Phong đều tập mãi thành thói quen, lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, cũng không mở miệng hỏi cái gì.
“Không được, ta phải thông báo cho Sinclairmont một tiếng.” Tào Hoành Đồ thao tác một phen trên đồng hồ, gửi đi một tin nhắn cho Sinclairmont.
Phía dưới cột lửa, ngoài lâu đài kia, Sinclairmont lập tức nhận được tin nhắn, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Hỏa Hà giới đã sụp đổ đến giây phút cuối cùng! Sao có thể nhanh như vậy?”
Hắn rơi vào chần chờ, ánh mắt nhìn lâu đài phía trước, sự không cam lòng nồng đậm trào lên trong lòng.
Sở dĩ hắn không muốn rời đi, chính vì muốn cắm điểm đợi Vương Đằng. Chờ Vương Đằng đi ra từ trong lâu đài, hắn sẽ ra tay cướp đoạt.
Tuy rằng Vương Đằng sở hữu thiên phú không gian, nhưng nếu hắn thừa dịp trong nháy mắt Vương Đằng ra khỏi cửa kia đánh lén, vẫn có khả năng thành công rất lớn.
Đương nhiên cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua sẽ không có khả năng nữa.
Nhưng hiện tại Hỏa Hà giới sắp sụp đổ, mà Vương Đằng lại chậm chạp không ra, Tào Hoành Đồ ở bên ngoài liều mạng thúc giục, khiến hắn cực kỳ lo lắng.
“Chờ một chút, chờ một chút, ta không tin hắn không ra.” Sinclairmont cắn răng, sắc mặt âm ngoan, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn, không muốn dời đi một phút nào.
Thời gian lại trôi qua, một tiếng, hai tiếng, hai tiếng rưỡi, ba tiếng....
Sinclairmont đã nhận được hơn mười mấy tin nhắn đến từ Tào Hoành Đồ, bởi vì giờ phút này phạm vi sụp đổ không gian đã đến bên ngoài dãy núi lửa, tình huống vô cùng khẩn cấp.
Sinclairmont không quan tâm nữa, lại đợi ở bên ngoài hơn một tiếng, cho đến khi không gian sụp đổ lan tràn đến trung tâm núi lửa, nơi bọn họ đứng.
“A!”
Cuối cùng hắn phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, hai mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, cuối cùng nhìn thoáng cửa lớn đóng chặt kia, xoay người.
“Ủa, vừa nãy hình như sao ta nghe thấy tiếng gào thét của Sinclairmont?”
Sinclairmont vừa rời khỏi một lúc, cửa lớn lâu đài hé ra một khe hở không lớn. Vương Đằng nhảy ra từ bên trong, gãi đầu, thì thào lẩm bẩm.
Hắn rất cẩn thận, lúc ra ngoài vận dụng thủ đoạn không gian, chính vì lo lắng bị Sinclairmont đánh lén.
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện mình lo lắng nhiều rồi, Sinclairmont đã sớm rời đi.
“Vương Đằng, đi mau, sụp đổ không gian đã lan tràn đến đây.” Viên Cổn Cổn mở miệng nói.
Đồng hồ của Vương Đằng nhận được tin nhắn của An Lan, nó biết được trước tiên.
“Sợ cái gì, chỉ là sụp đổ không gian mà thôi, không chết được.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“....” Viên Cổn Cổn bị sự làm màu của Vương Đằng làm choáng váng đau eo, im lặng một chút, nói với sắc mặt nghiêm nghị: “Ngươi đừng nói đùa, sự sụp đổ của tiểu thế giới Giới Chủ này hung hiểm hơn vết nứt không gian tầm thường rất nhiều, hơi vô ý, bị cuốn vào trong đó rất khó chạy thoát. Mặc dù ngươi mang thiên phú không gian, cũng không thể phớt lờ.”
“Ồ, kinh khủng như vậy sao?” Vương Đằng sửng sốt một chút.
“Tóm lại đi ra ngoài trước nói sau, đến bên ngoài ngươi tự xem thử sẽ biết.” Viên Cổn Cổn gấp giọng nói.
Vương Đằng cười, không tỏ thái độ, nhưng cũng không phản bác, hắn thả người nhảy lên, xông vào trong cột lửa trên không.
....
Trên trung tâm núi lửa, Sinclairmont bay ra từ trong cột lửa.
Đập mắt hắn đầu tiên là cảnh không gian đổ sụp của thế giới bên ngoài, đồng tử hơi co lại, rõ ràng là bị dọa sợ.
Trong hư không vô tận đó, lực không gian như hình thành cơn lốc, tất cả nơi đi qua đều hóa thành bột mịn, cực kỳ kinh khủng.
Vốn dĩ hắn còn vô cùng tức giận vì sự thúc giục của Tào Hoành Đồ, nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả oán khí đều hóa thành hư ảo, đáy lòng chỉ có may mắn.
May mà hắn đi ra sớm một chút, nếu không tuyệt đối sẽ ngã xuống trong không gian sụp đổ ở bốn phía này.
“Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!” Tào Hoành Đồ nhìn thấy Sinclairmont, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng ra ngoài rồi, hắn suýt nữa gấp chết.
“Ừm.” Sinclairmont gật đầu.
“Lấy được không?” Tào Hoành Đồ hỏi.
Sắc mặt Sinclairmont hơi trầm xuống lắc đầu.
“Vương Đằng đâu?” Sắc mặt Tào Hoành Đồ khẽ biến, hắn lại hỏi.
“Hắn tiến vào vùng đất truyền thừa, còn chưa đi ra.” Sinclairmont vừa nói đến Vương Đằng, cả khuôn mặt lại đen thui, không thể kìm nén nổi lửa giận trong lòng.
“Cái gì, hắn đã tiến vào vùng đất truyền thừa!” Tào Hoành Đồ kinh ngạc nói.
Bọn họ nói chuyện với nhau vẫn chưa dùng phương thức truyền âm, bởi vậy An Lan cách đó không xa trực tiếp nghe thấy lời nói của Tào Hoành Đồ.
Ánh mắt An Lan chợt lóe, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn tự nói trong lòng: “Không ngờ thật sự bị hắn vào được rồi.”
“Có thể lấy được truyền thừa hay không còn là chuyện khác, đến bây giờ hắn còn chưa đi ra, không chừng sẽ bị chôn vùi cùng truyền thừa trong đó cũng nên.” Sắc mặt Sinclairmont rất khó coi, hắn hừ lạnh, nói.
Ánh mắt Tào Hoành Đồ chớp lên kịch liệt. Hắn rất muốn nói đó chỉ là có khả năng. Còn có một loại khả năng, là Vương Đằng lấy được truyền thừa, bình yên đi ra từ trong đó.
Rắc rắc rắc....
Đúng lúc này, vài người đều nghe thấy tiếng vang thanh thúy truyền ra từ trong không gian xung quanh, giống như có đồ vật gì đó sắp vỡ ra.
Mọi người biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian trên đỉnh đầu bọn họ đã xuất hiện từng vết nứt đen nhánh nhỏ xíu. Hơn nữa vết nứt kia còn đang lan tràn ra bốn phía, giống như mạng nhện, chi chít dày đặc, thật rợn tóc gáy.