Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1394 - Chương 1394. Cuối Cùng Lão Đại Nhà Mình Vẫn Không Cầm Lòng Được? (2)

Chương 1394. Cuối cùng lão đại nhà mình vẫn không cầm lòng được? (2)
Chương 1394. Cuối cùng lão đại nhà mình vẫn không cầm lòng được? (2)

“Không ổn, không gian sụp đổ đến đây rồi, chúng ta đi mau!” Sắc mặt Sinclairmont đại biến, hắn kinh hãi nói.

“Nhưng con gái của ta còn đang trên tay Vương Đằng.” Nước tới chân rồi, Tào Hoành Đồ lại chần chờ.

Sinclairmont suýt nữa bùng nổ. Vừa nãy tốn sức thúc giục hắn đi ra, hiện tại hắn đi ra, Tào Hoành Đồ này lại lo lắng đến con gái của hắn, không nỡ đi, đây là không để tâm đến hắn sao?

“Hừ, đợi đến không gian vỡ vụn, cho dù có lệnh bài cũng đừng hòng ra ngoài, chính ngươi nghĩ thử xem đi.” Sinclairmont lạnh lùng hừ nói.

Gương mặt Tào Hoành Đồ lộ vẻ giãy dụa.

“Trên tay Vương Đằng kia cũng có lệnh bài, nếu hắn ra, tự nhiên sẽ dẫn con gái ngươi cùng đi ra. Nếu không ra ngoài được, con gái ngươi tự nhiên cũng không ra được, ngươi ở trong này chẳng qua chỉ chờ đợi vô ích.” Sinclairmont lại nói.

“Được, chúng ta đi!” Cuối cùng Tào Hoành Đồ đưa ra quyết định, sau đó cũng không vô nghĩa, trực tiếp lấy ra lệnh bài, kích hoạt nó.

Một luồng sáng bay lên từ lệnh bài, trên bầu trời lập tức xuất hiện một cánh cửa tản ra ánh sáng.

Nhưng dưới không gian bốn phía sụp đổ, cửa ánh sáng đó dường như không ổn định lắm.

“Đi mau!” Tào Hoành Đồ nhìn thấy một cảnh này, sợ tới mức hồn sắp bay mất, vội vàng quát.

Sắc mặt của đám người Sinclairmont cũng đại biến, bọn họ không có bất cứ chần chờ, lập tức xông về phía cửa ánh sáng.

Vù! Vù! Vù....

Vài bóng người dùng tốc độ cực nhanh xông vào trong cửa ánh sáng. Tào Võ còn hơi chần chờ, nhưng ở trước mặt sống chết, chỉ có thể thở dài một tiếng, biến mất ở cửa ánh sáng sau lưng.

Đám người An Lan nhìn cửa ánh sáng vặn vẹo một trận, cuối cùng biến mất, rốt cục gương mặt hiện lên một tia buồn rầu lo lắng.

“Làm sao đây, hình như thời gian không còn nhiều, Vương Đằng còn chưa đi ra.” Một võ giả tộc Cơ Giới rốt cục không nhịn được hỏi.

“Gấp cũng vô dụng, lệnh bài ở trên tay Vương Đằng, chỉ có thể chờ hắn đi ra.” An Lan bất đắc dĩ nói.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong cột lửa sau lưng bọn họ.

Đám người An Lan ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một bóng người nhảy ra từ trong cột lửa, hơn nữa trên tay còn xách một người.

Người xuất hiện rõ ràng chính là Vương Đằng và Tào Giảo Giảo.

Mới vừa rồi, Vương Đằng cố ý xách Tào Giảo Giảo ra từ trong mảnh nhỏ không gian, nấp trong cột lửa, xem một trò hay.

Giờ phút này, Tào Giảo Giảo chết lặng, đôi mắt ảm đạm vô cùng, như chịu đả kích to lớn, tâm trạng sắp sụp đổ.

Tuy rằng cách làm của đám người Tào Hoành Đồ cũng không sai, nhưng thân là đương sự, nàng cảm thấy mình bị vứt bỏ.

“Tên này, cuối cùng ngươi chịu ra ngoài rồi.” An Lan lập tức vui vẻ, xông lên trước, sốt ruột kêu gào nói: “Đi mau, đi mau, không đi nữa sẽ không kịp.”

“....” Ba võ giả tộc Cơ Giới.

Cuối cùng đại ca nhà mình vẫn không cầm lòng được sao?

Quả nhiên, đây mới là bộ mặt thật của hắn!

Đương nhiên, Vương Đằng cũng chú ý tới một cảnh làm màu trước đó của An Lan, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ sợ chết này của hắn, ánh mắt không khỏi hơi kỳ quái.

“Đừng sốt ruột, việc còn chưa xong đâu.”

Vương Đằng nói một câu, ánh mắt nhìn về phía không gian xung quanh sụp xuống.

Ở trong mắt hắn, trong không gian vô biên vô hạn xung quanh này trôi nổi vô số bong bóng thuộc tính.

Nhiều quá rồi!

Nhiều đến có thể nói là kinh khủng, nhìn một lượt không nhìn thấy điểm cuối.

Sự sụp đổ của một tiểu thế giới lại sinh ra số lượng bong bóng thuộc tính khổng lồ như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Không phải, chuyện gì còn quan trọng hơn giữ mạng nữa, không gian sắp sụp xuống. Không đi chúng ta đều phải chết đó, ta không ngăn được lực không gian kinh khủng như vậy, ngươi đừng trông cậy vào ta!” Giọng An Lan gấp gáp nói.

“Yên tâm, ta có cách.”

Vương Đằng nói một câu, không để ý tới hắn nữa, tự làm chuyện của mình, bắt đầu nhặt bong bóng thuộc tính.

Niệm lực tinh thần hóa thành vô số sợi nhỏ, mang theo một tia lực không gian, lan tràn ra không gian xung quanh, dính vào những bong bóng thuộc tính đó kéo nó về.

‘Không gian x20’

‘Không gian x50’

‘Mảnh nhỏ không gian x100’

‘Không gian x30’

‘Không gian x80’

‘Mảnh nhỏ không gian x60’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x1200’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x2000’

‘Thuộc tính trắng x5000’

‘Mảnh nhỏ không gian x150’

......

Vô số bong bóng thuộc tính bay tới chỗ Vương Đằng, dung nhập vào trong thân thể hắn.

Đáy lòng Vương Đằng thực sự muốn nở hoa.

Quá nhiều!

Thực sự nhiều đến vô số.

Hắn cũng không ngờ tới, một tiểu thế giới sụp đổ như vậy lại có thể sinh ra nhiều bong bóng thuộc tính như vậy.

Hơn nữa trong đó chẳng những có thuộc tính không gian, còn có thuộc tính nguyên lực tinh thần hệ Hỏa và thuộc tính trắng.

Rất rõ ràng thấy được, mặc dù tinh thú bên trong Hỏa Hà giới bị lực không gian lực cắn nuốt, nhưng bong bóng thuộc tính của chúng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, hiện giờ đều để Vương Đằng chiếm hết món hời này.

Vô số nguyên lực tinh thần hệ Hỏa lưu chuyển trong cơ thể Vương Đằng, hóa thành tu vi của hắn, khiến cho cảnh giới của hắn chậm rãi tiến về phía trước.

Hắn vốn đã thăng cấp lên cấp Hằng Tinh tam giai, hiện tại lại tăng lên một cách điên cuồng

Cấp Hằng Tinh tứ giai!

Cấp Hằng Tinh ngũ giai!

Cấp Hằng Tinh lục giai!

......

Không chỉ như thế, còn có lực không gian do thuộc tính không gian biến thành cũng tràn ngập trong cơ thể hắn.

Lực không gian là một loại năng lượng kỳ dị giữa màu bạc và màu hỗn độn. Theo nó dung nhập vào, bên ngoài cơ thể của Vương Đằng lại hình thành một cái kén ánh sáng, hoàn toàn bao bọc hắn vào bên trong.

Tình huống này chưa bao giờ xảy ra, nhưng lúc này lại xuất hiện.

Lần này Vương Đằng hấp thu thật sự quá nhiều lực không gian, cho nên mới xuất hiện loại cảnh tượng kỳ lạ này.

Đám người An Lan ở bên cạnh, lập tức phát hiện ra trạng thái dị thường của Vương Đằng.

“Đây là... Lực không gian!!!” Vẻ mặt An Lan khiếp sợ, đáy lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

Ngoài ra, hắn còn hơi ngơ ngác!

Chuyện gì vậy?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hắn còn muốn khuyên Vương Đằng nhanh chóng chạy trốn, kết quả là xuất hiện tình huống này.

Hết chương 1394.
Bình Luận (0)
Comment