Mặc dù so với tiểu thế giới như Hỏa Hà Giới thì không tính là gì, nhưng phạm vi này đã là rất lớn đối với Vương Đằng, có thể để hắn chứa rất nhiều đồ đạc. Cho dù là một chiếc phi thuyền vũ trụ loại lớn, cũng dư dả.
Mặt khác, cảnh giới nguyên lực tinh thần hệ Hỏa của Vương Đằng đã tăng lên cấp Hằng Tinh thất giai!
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa’ : 3500/70000 (cấp Hằng Tinh thất giai)
Trước khi Vương Đằng tiến vào Hỏa Hà Giới, hắn mới chỉ ở cấp Hành Tinh cửu giai, bây giờ đã tăng lên cấp Hằng Tinh thất giai.
Tăng lên như vậy, quả thực không cách nào tưởng tượng được.
Nếu nói ra, chỉ e người khác cũng sẽ không tin tưởng.
Đám người Tào Hoành Đồ đến nay còn tưởng rằng hắn vẫn là võ giả cấp Hành Tinh, căn bản không biết Vương Đằng chiếm được chỗ tốt gì.
Chỉ có thể nói Vương Đằng thăng cấp đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Thực lực cấp Hằng Tinh thất giai, phối hợp với thiên phú không gian, tuyệt đối có thể dễ dàng chém giết võ giả cấp Vũ Trụ ngũ giai.
Lại cố gắng hơn nữa thì rất có khả năng chém giết được võ giả cấp Vũ Trụ hậu kỳ.
Lại nhìn về phía thuộc tính trắng...
‘Thuộc tính trắng’: 886500
Mắt Vương Đằng sáng lên, rất nhiều thuộc tính trắng, hơn 880000. Vừa hay có thể dùng để học chiến kỹ không gian, nhiều thuộc tính trắng như vậy có thể phát huy tác dụng.
Vương Đằng bình phục tâm tình, rồi quay đầu nhìn về phía đám người An Lan: “Đi thôi, chúng ta nên đi ra ngoài, chưa biết chừng bọn họ đều chờ đến gấp rồi.”
“Ha ha ha, bọn Tào Hoành Đồ chắc là cho rằng ngươi đã chết rồi.” An Lan vui sướng khi người gặp họa, cười to nói.
Dưới tán cây Hoả Đồng!
Ánh sáng loé lên, vài bóng người bước ra từ trong gốc cây.
“Ra rồi!”
Kỳ Thành Thiên lộ nét mặt vui mừng, vội vàng nói.
Hắn biết thân phận của những người trong lần thử luyện này không tầm thường. Nếu có ai bỏ mạng ở Hoả Hà giới chung quy không tốt lắm, bây giờ bình an trở về, hắn đương nhiên cảm thấy vui mừng.
Đám người các lão cũng qua xem, phát hiện người trở về là mấy người Tào Hoành Đồ, mà đám người Vương Đằng vẫn chưa trở về.
“Chỉ có các ngươi thôi sao?” Các lão hỏi.
“Đám người Vương Đằng sư đệ vẫn đang ở Hoả Hà giới.” Tào Hoành Đồ lắc đầu, lộ ra chút bi thương vừa đúng.
Đến trước mặt người ngoài, hắn vẫn quen thói diễn, nghiễm nhiên giả vờ như sư huynh tốt nhất Đại Càn.
“. . .” Sinclairmont nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Quá giả tạo!
Dối trá!
Đến hắn cũng chịu không nổi.
Tào Vũ chỉ coi như không nhìn thấy, thậm chí còn đang đắm chìm trong cảm giác tội lỗi khi bỏ rơi Tào Giảo Giảo.
Quan hệ huynh đệ tỷ muội của bọn họ tuy rằng không được hoà hợp, đều có lợi ích và lập trường riêng, nhưng rốt cuộc, chung một dòng máu, hắn vẫn không vô tình được như thế.
“Hãy đợi thêm một lát xem sao.” Các lão nói.
Lúc này, gương Hoả Hà trên đỉnh đầu bọn họ phút chốc mơ hồ, sau đó một tiếng nổ ‘keng’ truyền đến.
Gương Hoả Hà vỡ tan, màn ánh sáng diễn sinh ra từ nó cũng biến mất theo.
Đám đông hơi thay đổi nét mặt.
“Hỏa Hà giới sụp đổ, gương Hoả Hà đã mất đi tác dụng, chúng ta không thể xem được tình hình bên trong nữa, e là lành ít dữ nhiều.” Đồng tử Kỳ Thành Thiên co lại, hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Các lão là cường giả cấp Giới Chủ, đã trải qua thăng trầm, tâm tính không tầm thường, chỉ sững sờ một lát rồi lấy lại tinh thần, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đám đông không ngừng xì xào bàn tán, nhưng các lão vẫn không mở lời, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Dù sao chưa tới sau cùng, không ai có thể khẳng định kết quả ra sao.
“Thế nào rồi?” Waltgu truyền âm hỏi Sinclairmont.
“Nhãi ranh kia đã đi vào vùng đất Truyền Thừa sau cùng, khi ta rời đi, hắn vẫn chưa ra khỏi đó.” Sinclairmont thành thật nói.
“Nói như vậy nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội ra ngoài.” Waltgu nhăn mày.
“Truyền thừa của cường giả cấp Giới Chủ đâu dễ lấy vậy. Tên nhãi đó chỉ là võ giả cấp Hành Tinh, không biết tự lượng sức mình, hơn nửa là không có cơ hội đạt được truyền thừa.” Sinclairmont cười mỉa đáp.
Lúc hai người đang nói chuyện, ánh sáng trong hốc cây Hỏa Đồng kia cũng vặn vẹo, sau rồi từ từ biến mất.
Cánh cửa ra vào của Hoả Hà giới đã biến mất rồi!
Đám đông nhìn thấy cảnh này, không khỏi ồ lên.
Hiện tại, chỉ e là thật sự không còn hi vọng gì nữa rồi.
Đám người Tào Hoành Đồ và Sinclairmont đều quá đỗi vui mừng, không nhịn được nhìn nhau, khoé miệng lộ ra ý cười mờ mịt.
Không ra được càng tốt!
Tên khốn đó cuối cùng cũng đã chết rồi sao?
Hai người hận Vương Đằng đến tận xương tủy, chỉ muốn hắn chết ngay lập tức, bây giờ nhìn thấy tình hình này, rất muốn hét to một tiếng biểu đạt nỗi oán hận tích tụ trong lòng.
Nhưng Sinclairmont vừa nghĩ đến hai loại dị hoả thiên địa trên người Vương Đằng, lại cảm thấy đau như bị cắt thịt.
Đó chính là dị hoả thiên địa đấy!
Lại còn hai loại!
Cứ như thế mà không còn nữa, thật là quá đáng tiếc!
Sinclairmont đau nhói từng hồi trong lòng, cảm giác như mình đã tổn thất vạn vạn tỉ.
Đều tại tên súc sinh đó, thà chết cũng không chịu giao ra dị hoả thiên địa, bây giờ biến mất theo sự sụp đổ của không gian, cho dù cường giả cấp Giới Chủ có ra tay, cũng không tìm về được nữa.
Toàn Hoành Đồ thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ thử luyện lần này, bọn họ căn bản chưa hoàn thành đủ tốt, nếu so sánh với Vương Đằng, chỉ e là phần thắng xa vời.
Bây giờ thì tốt rồi, Vương Đằng chết trong Hoả Hà giới, đương nhiên là bọn họ thắng lần thử luyện này.
Ha ha ha . . .
Nếu không phải là hoàn cảnh không phù hợp, Tào Hoành Đồ đã muốn cười lớn ba tiếng.
Người thắng cuối cùng rốt cuộc là hắn, không ai có thể đoạt đi.
Vương Đằng chẳng qua chỉ là một võ giả cấp Hành Tinh, cũng muốn đối đầu với hắn, thật là tự tìm đường chết.
Các thành viên khác của Bình Nghị các cũng không ngừng thở dài. Cuộc thử luyện lần này, cuối cùng lại có kết cục hạ màn như vậy, thật là điều không ngờ tới.
Người thanh niên dám đứng ra thách thức cường giả cấp Vực Chủ, cuối cùng vẫn thua rồi.