Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1397 - Chương 1397. Các Ngươi Chạy Nhanh Thật!

Chương 1397. Các ngươi chạy nhanh thật!
Chương 1397. Các ngươi chạy nhanh thật!

Mặc dù đại đa số thành viên Bình Nghị các đều xem thường loại chuột quê mùa như Vương Đằng, nhưng không ít người vẫn khá bội phục dũng khí của hắn.

Ít nhất cũng là con chuột quê mùa có dũng khí!

Các lão đứng dậy, nét mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi. Không ai có thể nhìn ra ông lão này có tâm trạng thế nào. Có thể hắn cũng không để tâm một võ giả cấp Hành Tinh như Vương Đằng.

“Các lão, trận thử luyện này chắc là Tào Hoành Đồ thắng rồi đúng không?” Waltgu đứng ra, hành lễ nói.

Đôi mắt Tào Hoành Đồ loé lên một tia sáng, bên trong có một thứ gọi là dã tâm đang được sinh sôi bành trước.

Tước vị Nam Tước cuối cùng cũng lọt vào tay của hắn.

Bây giờ sẽ không còn ai có thể uy hiếp hắn được nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào các lão với ánh mắt sáng quắc, chờ đợi đáp án cuối cùng của ông lão này.

Kết cục này, hắn đã chờ đợi quá nhiều năm rồi!

Đối với hắn, mỗi phút mỗi giây bây giờ đều khó chịu đựng. Cho dù thân là cường giả cấp Vực Chủ, lúc này hắn cũng không kìm được tâm trạng lo lắng, hận không thể cậy miệng các lão ra, khiến hắn lập tức mở lời.

Tiếc là hắn không có lá gan này.

“Nếu kết quả đã có rồi . . .”

Giọng nói bình đạm vừa truyền ra từ miệng các lão, đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn hướng đến hốc cây Hoả Đồng.

Chỉ thấy ánh sáng loé lên trong hốc cây đó, không gian vặn vẹo, cánh cửa vốn đã biến mất, đột nhiên lại xuất hiện một lần nữa.

Đám người Tào Hoành Đồ và Sinclairmont biến sắc, nét mặt không thể tin nổi.

“Làm sao có thể?”

Bọn họ như nổi giông bão trong lòng, không thể chấp nhận sự thật này, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa không gian vừa xuất hiện.

Mặt hai người tối lại, không còn sự thờ ơ và giả vờ trước đó. Họ đều không hi vọng bóng người đó xuất hiện.

Tuy nhiên kết quả đã đến bước này, đã sớm không phải là việc bọn họ có thể khống chế.

Chỉ thấy từ trong ánh sáng, vài bóng người bước ra.

Người đi đầu bất ngờ lại là Vương Đằng người mặc quân phục, vóc dáng cao thẳng, khoé miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Theo sát phía sau hắn là vài võ giả của tộc Cơ Giới, như thể là đội hộ vệ của hắn.

Sắc mặt Tào Hoành Đồ và Sinclairmont không thể khó coi hơn, gần như muốn phát điên trong lòng.

Bọn họ vừa vui mừng vì Vương Đằng chết trong Hoả Hà giới, bây giờ hắn đã xuất hiện trước mặt bọn họ, vả mặt bằng tốc độ ánh sáng.

“Tại sao? Tại sao hắn vẫn chưa chết?” Tào Hoành Đồ mắt đỏ ngầu, tâm trạng như sắp nổ tung.

Hắn phảng phất nhìn thấy một con vịt sắp đến tay rồi đột nhiên đập cánh bay đi mất.

Tước vị Nam Tước của hắn… không còn nữa!

Khi các thành viên Quý tộc Bình Nghị các choáng váng trong giây lát, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, có một số lại hả hê, ánh mắt rất hứng thú đảo qua lại giữa Tào Hoành Đồ và Vương Đằng, dường như cảm giác khung cảnh này thú vị lạ thường.

“Ấy, mọi người đều ở đây.” Vương Đồng bước ra khỏi cánh cửa không gian, nhìn thấy tình hình xung quanh, cất một tiếng chào.

Nói xong, hắn dừng một chút, ánh mắt chú ý đến đám người Tào Hoành Đồ, cười nói:

“Tào sư huynh, Vực Chủ Sinlairmont, các ngươi chạy nhanh thật. Ta vẫn chưa ra khỏi vùng đất Truyền Thừa, các ngươi đã không thấy cả bóng người đâu, ta còn tưởng các ngươi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.”

Tào Hoành Đồ: “…..”

Sinlairmont: “…..”

CMN!

Tào Hoành Đồ và Sinclairmont lập tức giận dữ đến đau gan.

Chạy nhanh thật gì chứ?


Nói như bọn họ là kẻ tham sống sợ chết.

Đúng là không bằng heo chó!

Người khác vốn không cảm thấy gì, dù sao Hỏa Hà giới sụp đổ, ngay cả bọn họ cũng không dám chần chừ thêm. Đám người Tào Hoành Đồ rời khỏi trước cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa hình như đến cuối cùng bọn họ mới đi ra.

Nhưng bị Vương Đằng nói như vậy, mọi người cảm thấy không đúng lắm.

Hai cường giả cấp Giới Chủ còn không bình tĩnh bằng một võ giả cấp Hành Tinh, đối phương đến thời khắc cuối cùng mới rời khỏi, còn bọn họ đã bỏ chạy từ trước.

Không so sánh thì không sao, vừa so kè đã lập tức xuất hiện chênh lệch.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, sắc mặt của Tào Hoành Đồ và Sinclairmont càng sa sầm.

Vương Đằng cười nhạt, không để ý đến bọn họ, quay đầu nhìn về phía các lão, hành lễ: “Các lão, ta đã hoàn thành ba nhiệm vụ rồi.”

“Ba nhiệm vụ!” Mọi người không khỏi kinh ngạc.

“Đợi đã, hình như vừa rồi ngươi nói là đã đi vào vùng đất Truyền Thừa?”

“Không sai, quả thực đã nói như vậy.”

“Cho nên đã hoàn thành ba nhiệm vụ có nghĩa là hắn đã lấy được truyền thừa cuối cùng kia rồi?!”

Mọi người đều bất giác bàn tán, hiển nhiên lời Vương Đằng nói ra đã gây nên chấn động cực lớn cho bọn họ.

Truyền thừa cuối cùng kia chính là thứ mấy năm lại đây không một ai thành công lấy được, lần này lại bị tên Vương Đằng này lấy được, thật hay giả vậy?


Không ít người chú ý đến sắc mặt của Tào Hoành Đồ và Sinclairmont, trong lòng dường như đã có câu trả lời.

Kỳ Thành Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vương Đằng đầy khó tin.

Lẽ nào thanh niên này thật sự đã lấy được truyền thừa cuối cùng của lão tổ rồi?

Bọn họ đã thử qua truyền thừa đó vô số lần, đều không thể thành công. Thậm chí lúc trước vô số thiên kiêu cũng không thể lấy được, sao tên thanh niên này lại có thể có được chứ?

Đến các lão cũng hơi kinh ngạc, mở miệng nói: “Ồ? Ngươi thật sự đã lấy được truyền thừa rồi à?”

Vương Đằng cười nhẹ, chân mày hiện ra một hình xăm ngọn lửa.

Hình ngọn lửa này chính là thứ hình thành sau khi hắn có được kết tinh truyền thừa của Giới Chủ Hoả Hà. Thông thường, tiền nhân để lại truyền thừa đều có ấn kí tương ứng, xem như là một loại tượng trưng thân phận.

“Quả thực là ấn kí truyền thừa của Giới Chủ Hoả Hà!” Các lão gật đầu nói.

Kỳ Thành Thiên vừa nhìn đã nhận ra ấn kí này, chút may mắn trong lòng hoàn toàn tiêu tan. Vương Đằng thật sự đã lấy được truyền thừa, hắn không muốn thừa nhận cũng vô dụng!

Vẻ mặt Sinclairmont khó coi như cha chết mẹ mất vậy. Hắn không những không lấy được dị hỏa thiên địa, ngay cả truyền thừa này cũng không thể tranh được với Vương Đằng. Uất ức và muộn phiền ngập trời này thực sự sắp nhấn chìm, nuốt chửng hắn.

Hết chương 1397.
Bình Luận (0)
Comment