Cũng trở thành một kẻ có quyền quang vinh!
Thẻ ngân hàng của ngân hàng đệ nhất vũ trụ phân chia dựa theo cấp sao, từ một sao đến chín sao, cấp sao càng cao, đãi ngộ càng tốt.
Cấp năm sao đã là cấp bậc có đãi ngộ vô cùng cao rồi, chỉ có cường giả cấp Giới Chủ trở lên mới có thể có được!
Tuy rằng tấm thẻ ngân hàng không ghi danh lúc trước Nam Cung Việt để lại cũng vô cùng đặc biệt, nhưng chỉ có ba sao mà thôi, không đạt đến năm sao.
“Thực ra những thứ này đều chẳng là gì cả.” Vương Đằng lại nói.
“Thế này còn chẳng là gì, đợi đã… chắc không phải trong nhẫn không gian này còn có thứ đồ quý giá gì nữa chứ?” Viên Cổn Cổn hỏi.
“Xem dáng vẻ của ngươi kìa, quá quê mùa.” Vương Đằng liếc mắt nói.
“... Đệt!” Viên Cổn Cổn không ngờ mình lại bị Vương Đằng khinh bỉ, tâm trạng vô cùng tệ.
Lúc trước đều là nó khinh bỉ Vương Đằng, bây giờ lại bị khinh bỉ ngược lại.
Thế nhưng, nó bất đắc dĩ lắm.
Bởi vì nó phát hiện, từ khi Vương Đằng đến vũ đài lớn vũ trụ này, đã quật khởi với một tốc độ khiến nó không thể tưởng tượng nổi, đã sớm không thể dùng cách nhìn cũ để đánh giá, nếu không phỏng chừng sẽ bị vả mặt rất thảm.
Thế là nó chuyển ánh mắt, tinh quái, nịnh nọt nói: “Hi hi, nhanh lấy ra xem thử đi, xem như thỏa mãn nguyên vọng của kẻ quê mùa như ta, để ta được nhìn ra thế giới.”
Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái, cạn lời.
Viên Cổn Cổn này đúng là không có liêm sỉ, chẳng có giới hạn đạo đức gì cả.
Nhưng phải thừa nhận là, nhìn thấy dáng vẻ nó hạ thấp tư thái thật sự rất sướng. Ai bảo tên này từ ban đầu đã bày ra dáng vẻ lợi hại ghê gớm, giống như có được sinh mệnh trí năng như nó là vinh hạnh cực lớn của Vương Đằng vậy.
Vương Đằng không nói nhảm thêm, tiện tay lấy ra một thanh chiến đao, đỏ rực một màu, bên ngoài được khắc vô số phù văn, phức tạp mà huyền ảo, khí tức căn nguyên nồng đậm lan tràn ra, tỏa ra từng đợt dao động mạnh mẽ.
“Binh khí cấp Giới Chủ!” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.
Binh khí cấp Giới Chủ không hề tầm thường. Thứ điêu khắc bên trên không phải phù văn phổ thông, mà là phù văn căn nguyên tiếp cận gần với căn nguyên vũ trụ, hàm chứa lực căn nguyên, không phải thứ một luyện tạo sư bình thường có thể rèn đúc ra được.
Cho dù với trình độ hiện tại của Vương Đằng, hắn cũng không thể đạt đến cấp bậc rèn luyện binh khí cấp Giới Chủ.
Cho nên Viên Cổn Cổn không thể không kinh ngạc.
Binh khí cấp Giới Chủ có giá rất cao, thậm chí có tiền cũng không thể mua, mỗi một món binh khí cấp Giới Chủ đều là vật vô giá.
Thậm chí giá cả của một món binh khí cấp Giới Chủ còn đắt hơn mấy mươi đến hàng trăm tinh cầu sinh mệnh.
Vương Đằng nghĩ đến lúc bản thân vừa mới rời khỏi Địa Tinh, lúc đó ngay cả một tinh cầu sinh mệnh cũng không mua nổi, bây giờ chỉ là một món binh khí tiện tay lấy ra lại có giá trị như thế.
Đúng là khiến người ta thổn thức.
“Binh khí thế này, vẫn còn mấy món trong nhẫn không gian.” Vương Đằng cười nói.
“Còn mấy món, trời phật ơi, không hổ là cường giả cấp Giới Chủ, giàu có quá đi!” Viên Cổn Cổn trợn to mắt, kêu lên kinh ngạc.
Vương Đằng lại lập tức lấy ra thêm mấy món binh khí, có quyền sáo, có chiến kiếm, còn có khiên… vẻn vẹn hơn mười mấy món, hơn nữa toàn bộ đều tỏa ra khí tức căn nguyên, đều là binh khí cấp Giới Chủ.
“Trời, trời, trời!” Viên Cổn Cổn liên tục phun ra ba chữ “trời”, trong lòng chấn động không ngớt.
Giá trị của mười mấy món binh khí cấp Giới Chủ này hoàn toàn sánh ngang với một tinh hệ rồi nha!
Khái niệm này là gì?
Một tinh hệ có ít nhất mấy mươi ngàn tinh cầu sinh mệnh, giá trị cao đến đáng sợ.
Mà giá trị của những binh khí này lại có thể sánh ngang với nó, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Vương Đằng dừng lại ở trên một món binh khí trong số đó. Đây là một thanh trường thương, một màu trắng bạc, toát ra vẻ lạnh lẽo kì lạ, rõ ràng là một thanh binh khí thuộc tính Băng.
Thanh chiến đao lúc trước là binh khí thuộc tính Hỏa, không phải tất cả những binh khí này đều là thuộc tính Hỏa, còn có các loại thuộc tính khác.
Rất rõ ràng, không phải tất cả những binh khí này đều là vật dụng của Giới Chủ Hoả Hà, có vài món xem ra là chiến lợi phẩm của hắn.
Thân là một một cường giả cấp Giới Chủ cổ xưa, có không ít chiến lợi phẩm là chuyện rất bình thường.
Binh khí thuộc tính Băng xem như khá hiếm thấy, giá trị không rẻ.
Vương Đằng sở hữu nguyên lực thuộc tính Băng, hoàn toàn có thể lấy cho mình sử dụng. Thế nhưng nguyên lực hệ Băng của hắn vẫn chưa đột phá đến cấp Hành Tinh, lạc hậu hơi nhiều.
Hắn sờ cằm, nếu có cơ hội nhất định phải nâng cao nguyên lực thuộc tính Băng lên.
Ngoài binh khí thuộc tính Băng ra, binh khí của các loại thuộc tính khác, Vương Đằng cũng đều có thể dùng, dù sao hắn chính là võ giả toàn hệ.
Những vũ khí cấp thấp lúc trước hoàn toàn có thể đào thải đi rồi.
Nghe nói hắn là một võ giả cấp Hằng Tinh, lại sử dụng toàn là vũ khí cấp Giới Chủ, không biết có khiến người ta đỏ mắt, bị người tranh giành hay không?
“Đồ tốt, đều là đồ tốt nha!” Viên Cổn Cổn vẫn đang cảm thán, sờ soạng từng món binh khí, như nhìn thấy trân bảo tuyệt thế.
“Được rồi, xem thử thứ khác đi.” Vương Đằng thu binh khí lại, sợ Viên Cồn Cổn này phát điên.
Viên Cổn Cổn vẫn chưa xem đã, nhưng cũng biết mình biểu hiện thái quá, vội vàng ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt tiếc nuối không nỡ.
Vương Đằng cười thầm không ngớt, lại lấy ra thêm một thứ.
Đây là một bộ chiến giáp màu đỏ sẫm, bên ngoài chiến giáp có hoa văn mây lửa tuyệt đẹp, còn có vô số phù văn thần bí quấn quýt trên nó, lộ ra khí tức căn nguyên hỏa diễm nồng đậm, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa nóng hừng hực.
Rõ ràng đây cũng là một bộ chiến giáp cấp Giới Chủ!
“Thứ này!” Viên Cổn Cổn hít sâu một hơi, mặt đầy vẻ chấn động.
Chiến giáp cấp Giới Chủ!
Một bộ chiến giáp cấp Giới Chủ hoàn chỉnh!
Thứ này khủng khiếp quá!