“Đến cả chiến giáp tùy thân sử dụng của chính mình, Giới Chủ Hoả Hà cũng để lại.” Viên Cổn Cổn khàn giọng nói.
“Bất ngờ thật.” Vương Đằng gật đầu, đánh giá một lượt, nói: “Có điều hình như Giới Chủ Hoả Hà này có hơi phô trương nha.”
“A… hình như hơi hơi.” Viên Cổn Cổn hồi thần lại, đánh giá bộ chiến giáp này một lượt, sắc mặt kỳ quái.
“Hình tượng của cường giả cấp Giới Chủ trong lòng ta sắp sụp đổ rồi.” Vương Đằng nói.
“Đừng quan tâm mấy chuyện này, còn nữa không?” Viên Cổn Cổn nói.
Tinh thần của Vương Đằng quét qua, mấy món vật phẩm xuất hiện trước mặt hắn.
Những vật phẩm này đều được niêm phong trong hộp ngọc, bên ngoài điêu khắc phù văn, hào quang rực rỡ.
Sau đó hắn mở một hộp ngọc trong số đó ra.
Chỉ là vừa mới mở được một khe hở thôi, đã có hào quang xanh biếc bắn ra tứ phía.
Từng làn hương thơm nồng đậm bay ra, khiến người ngất ngây, một sức sông mãnh liệt tỏa ra từ trong hộp ngọc.
Chỉ ngửi một chút, đã khiến cả người khoan khoái, dường như tế bào trong cơ thể đều được nuôi dưỡng, chất dinh dưỡng gần như thăng hoa, cơ bắp xương cốt trong toàn bộ cơ thể giống như xảy ra lột xác.
Thần kì quá!
Bốp!
Vương Đằng tay nhanh mắt nhạy, lập tức đóng hộp ngọc lại.
“Phù!” Hắn thở dài một hơi, đưa mắt nhìn nhau với Viên Cổn Cổn.
“Ta nhìn không sai chứ!” Viên Cổn Cổn nuốt nước bọt, hỏi.
“Chắc chắn không sai, chính là thứ đó.” Vương Đằng gật đầu nói.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng với kiến thức của hắn, phối hợp cùng với sức sống vừa mới cảm nhận được, chắc chắn không sai.
“Sinh Mệnh Thanh Chi!!!”
Hai người đồng thời nói ra tên gọi của vật trong hộp, giọng nói mang sự kinh ngạc không thể lấp liếm.
“Không ngờ lại là thứ đồ này.” Viên Cổn Cổn ngờ vực nói.
Sinh Mệnh Thanh Chi là một loại thiên địa kì trân cực kì quý hiếm trong vũ trụ, có khí tức sự sống vố cùng nồng đậm, cho dù vết thương của cường giả cấp Giới Chủ có nặng hơn nữa, sau khi dùng, cũng có thể lập tức khôi phục lại.
Đối với cường giả cấp Giới Chủ, đây chính là mạng sống thứ hai!
Đương nhiên, nếu như chết già tự nhiên, đã đến mức độ không thể quay đầu, Sinh Mệnh Thanh Chi này cũng không thể nào cứu mạng được.
Có thể cũng chính bởi vì như thế, mà trước khi Giới Chủ Hoả Hà qua đời đã để lại nó.
Vương Đằng mang tâm trạng vui vẻ, cất nó đi giống như cất bảo bối.
“Còn có mấy hộp phía sau nữa, không biết là gì?”Viên Cổn Cổn nói.
Ánh mắt Vương Đằng phát sáng, hộp ngọc đầu tiên đã là thứ quý giá như Sinh Mệnh Thanh Chi, mấy hộp phía sau chắc cũng không kém đến đâu được.
Hắn mở từng cái ra, nói ra tên như đếm của quý của nhà mình... quả Linh Tủy, cỏ Xích Quang…
“Những thứ này đều là báu vật quý giá hiếm có, là nguyên liệu chủ yếu của rất nhiều loại linh đan tuyệt thế.” Vương Đằng tự nhủ, không ai hiểu rõ giá trị của những linh thảo này hơn luyện đan sư cấp Tông Sư như hắn.
Nếu đám người Tông Sư Hoa Viễn nhìn thấy những linh thảo này, e rằng hai mắt sẽ đỏ au vì ghen tị.
“Cất vào đi, chuyến này ngươi đúng là kiếm được vố lớn rồi, không những có được một loại dị hỏa thiên địa, còn có được truyền thừa của Giới Chủ Hoả Hà.”
“Như vậy cũng thôi đi, ngay cả nhẫn không gian Giới Chủ Hoả Hà để lại cũng bị ngươi lấy được.”
“Thông thường, nhẫn không gian thế này đều sẽ để lại cho hậu nhân của hắn.”
“Vận may của ngươi thực sự là quá tốt!” Viên Cổn Cổn càu nhàu, ý ngưỡng mộ bộc lộ trong lời nói.
Báu vật vừa mới nhìn thấy thực sự quá nhiều, đều là của riêng của cấp Giới Chủ, bỏ ra ngoài, sẽ khiến cho vô số cường giả cấp Giới Chủ, cấp Vực Chủ điên cuồng tranh giành.
Cấp Giới Chủ cũng có khác biệt, chỉ có Giới Chủ lão làng tung hoành vô số năm tháng giống như Giới Chủ Hoả Hà mới có được tài phú như thế. Giới Chủ bình thường sợ là có được một nửa là tốt lắm rồi.
Nói tóm lại, chuyến đi lần này, Vương Đằng thật sự được hời lớn rồi.
“Thật ra còn một thứ nữa, chỉ sợ nó quá đắt đỏ!” Vương Đằng nói.
“Còn nữa hả, không thể nào?” Ấn đường Viên Cổn Cổn run lên, cả người nó như chết lặng: “Là thứ gì?”
“Một chiếc phi thuyền vũ trụ cấp Giới Chủ!” Vương Đằng nói.
Phi thuyền cấp Giới Chủ này cũng được để trong nhẫn không gian, nhưng hiện giờ chắc chắn không thể lấy ra.
“Shhhh...” Viên Cổn Cổn lại hít sâu vào: “Phi thuyền cấp Giới Chủ hả?”
Vương Đằng gật đầu.
“Đỡ ta phát nào.” Viên Cổn Cổn lấy làm lạ, nó: “Giới Chủ Hỏa Hà không để mấy thứ này lại cho con cháu gia tộc, để lại cho ngươi làm gì nhỉ?”
Nó thật sự không sao hiểu nổi, cảm thấy Giới Chủ Hỏa Hà không biết nhìn xa trông rộng, hiện giờ để cho Vương Đằng được lợi.
Ngay cả nó cũng hâm mộ đến mức ghen ghét.
“Ha ha ha, chắc là không muốn kiếm thêm kẻ địch cho gia tộc, cho nên giữ kín không nói ra?” Vương Đằng suy đoán.
“Hầy, ai biết được, nhà họ Kỳ này cũng thảm quá, hiện giờ chỉ có một cường giả cấp Vực Chủ mà thôi, những năm qua đã xuống dốc quá nhiều.” Viên Cổn Cổn lắc đầu, nói: “Nếu Giới Chủ Hỏa Hà để lại mấy thứ này cho nhà họ Kỳ, bọn họ chắc chắn không thảm đến vậy.”
“Nhưng ta đâu quản được nhiều chuyện như thế.” Vương Đằng nói.
“Ngươi cứ hả hê đi.” Viên Cổn Cổn cạn lời.
“Trừ những thứ này, bên trong nhẫn không gian còn có không ít khoáng thạch, tinh hạch nhỏ lẻ linh tinh các kiểu, giá trị không thấp đâu.” Vương Đằng nói.
“Di sản của một Giới Chủ phong phú quá đi thôi.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc kêu lên.
Vương Đằng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Số tài nguyên này cũng đủ cho ngươi tu luyện đến cấp Giới Chủ.” Viên Cổn Cổn nói.
“Kế tiếp phải trù tính thôi, đợi ta giành được tước vị, ta cũng nên quay về Địa Tinh một chuyến. Chưa giải quyết xong chuyện ở Địa Tinh, lòng ta không tài nào yên ổn.” Vương Đằng nói.
“Ừm, sau khi trở thành Nam tước của Đế quốc Đại Càn thì sẽ có được một tinh hệ làm lãnh địa. Còn cái tên canh gác hệ Ngân Hà kia, ngươi có thể điều động cường giả cấp Vực Chủ để trấn áp hắn. Đến lúc đó, để liên bang Aurant lấy hệ Ngân Hà làm vật bồi thường cho ngươi, chuyện này cũng được đấy thôi.” Viên Cổn Cổn nói.