Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403. Nhớ Sửa Sang Lại Phủ Nam Cung, Dọn Ra Nhanh Để Ta Vào Ở.

Chương 1403. Nhớ sửa sang lại phủ Nam Cung, dọn ra nhanh để ta vào ở.
Chương 1403. Nhớ sửa sang lại phủ Nam Cung, dọn ra nhanh để ta vào ở.

“Trở thành Nam tước là có thể điều động cường giả cấp Vực Chủ à?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên, chỉ cần thuộc phạm vi lãnh địa của ngươi, tất cả cường giả cấp Vực Chủ đều phải nghe theo ngươi. Đây là chỗ tôn quý của giới quý tộc Đế quốc Đại Càn.” Viên Cổn Cổn tự hào nói.

Vương Đằng hiểu rồi. Đều cùng một tước vị, thế mà Nam tước ở đất nước có nền văn minh cấp cao lại khác xa Nam tước ở đất nước có nền văn minh thấp hơn.

Trong phạm vi Đế quốc Đại Càn có vô số cường giả, thậm chí có không ít cường giả cấp Vực Chủ. Rất nhiều cường giả cấp Vực Chủ sống phụ thuộc vào thế lực nhà quý tộc, đương nhiên họ sẽ nghe theo lệnh của quý tộc.

Thành thật mà nói, quý tộc nghèo như Vương Đằng, xưa nay mới có người đầu tiên đấy.

“Sao hồi trước Nam Cung Việt không sai khiến võ giả cấp Vực Chủ trợ giúp hắn nhỉ?”Vương Đằng nghĩ tới một chuyện.

“Hết cách rồi, ai bảo hắn mới tới cấp Vũ Trụ, không sai khiến nổi!” Viên Cổn Cổn nói với vẻ đành chịu.

“Ta mới chỉ tới cấp Hằng Tinh nè, chẳng lẽ ta sai khiến họ được sao? Hại ta mừng hụt một hồi.” Vương Đằng cạn lời.

“Không thể nói như vậy. Cường giả cấp Vực Chủ chịu nghe ngươi sai khiến hay không, không chỉ xem thực lực của ngươi, mà còn nhìn xem ngươi có thể cho họ lợi ích gì. Lúc trước chủ nhân Nam Cung nghèo quá, tuy hắn có tài năng nhưng lại chẳng có tiền, không giống tên nhà giàu mới nổi như ngươi. Với lại, ngay cả cường giả cấp Vực Chủ đỉnh phong của tộc Cơ Giới mà ngươi còn mời gọi được, lẽ nào lại sợ mình không thể sai khiến những cường giả cấp Vực Chủ khác.” Viên Cổn Cổn nói.

“Coi bộ ngươi tin tưởng ta quá ha.” Vương Đằng dở khóc dở cười.

Cả hai lại trò chuyện vài câu, sau đó không nói gì nữa, Vương Đằng nhắm mắt lại để cảm ngộ truyền thừa Giới Chủ Hỏa Hà để lại.

Giới Chủ Hỏa Hà là một võ giả hệ Hỏa cực kỳ hùng mạnh. Truyền thừa của hắn có không ít công pháp và chiến kỹ hệ Hỏa, ngoài ra còn có cảm ngộ mà hắn tu luyện được trong nhiều năm. Những thứ này đã hỗ trợ Vương Đằng rất nhiều.

Không phải ai cũng có thể hưởng thụ truyền thừa cấp Giới Chủ.

...

Hơn mười ngày sau, phi thuyền vũ trụ về tới Đế tinh.

Khi bọn họ còn đang trên đường trở về, chuyện Vương Đằng chiến thắng giành được tước vị đã sớm truyền về Đế tinh từ miệng của đám đại biểu quý tộc.

Tin tức này đã gây nên ảnh hưởng lớn và làm chấn động giới thượng lưu của đế quốc.

Không ai có thể ngờ võ giả đến từ tinh cầu lạc hậu kia lại giành được tước vị.

Tào Hoành Đồ trở thành kẻ thất bại lớn nhất, ưu sầu thảm thương!

Chuyện này còn đang dấy lên, ngày càng nhiều người biết chuyện, không ngừng lan truyền khắp Đế tinh, chỉ còn chờ đến ngày kế thừa tước vị.

Tại cảng vệ tinh, lúc này đây, Vương Đằng đang theo đám người các lão xuống phi thuyền, sau đó ngồi tàu quỹ đạo trở lại Đế tinh.

Lúc tạm biệt, các lão nói với Vương Đằng: “Ta sẽ trình kết quả lên trên, ngươi về nhà đợi tin tức là được, chắc hẳn phải mất một hai ngày mới có thể kế thừa tước vị.”

“Đa tạ các lão!” Vương Đằng vui sướng, vội vàng nói cảm ơn.

Các lão khoát tay rồi dẫn người rời khỏi.

Tuy nhiên cũng có kẻ chưa chịu đi ngay. Tào Hoành Đồ và người của gia tộc Pylax đứng từ xa nhìn Vương Đằng. Đợi nhóm các lão đi rồi, bọn họ mới qua đây.

Không đợi đối phương mở miệng, Vương Đằng đã lên tiếng trước: “Tào sư huynh, nhớ sửa sang lại phủ Nam Cung, dọn ra nhanh để ta vào ở nhá!”

Tào Hoành Đồ lập tức xanh mặt, giận sôi máu.

“Ngươi cũng ở không được lâu đâu!” Hắn lạnh lùng nói.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Vương Đằng khẽ chớp hàng mi, thản nhiên hỏi.

Tào Hoành Đồ còn định nói gì đó thì đã bị Waltgu ngăn lại.

“Đế quốc Đại Càn còn chưa đến lượt ngươi một tay che trời đâu, ta có thể mời gọi được một cường giả cấp Vực Chủ, đương nhiên có thể mời thêm hai ba người nữa.” Vương Đằng lại nhìn chằm chằm Tào Hoành Đồ, cười khẩy: “Muốn chết thì ngươi cứ thử xem.”

Hai bên đã cạch mặt nhau, Vương Đằng đương nhiên không cố kỵ nữa.

“Ngươi!” Đồng tử trong mắt Tào Hoành Đồ co lại.

“Người trẻ tuổi, nói chuyện phải có đầu óc, đừng hành động theo cảm tính.” Waltgu thản nhiên nói.

“Ngươi là cái thá gì?” Vương Đằng cười ha ha: “Đến lượt ngươi dạy ta chắc.”

“Không nghe khuyên bảo, sớm muộn sẽ chịu thiệt, đừng tưởng lấy được tước vị là có thể coi trời bằng vung.” Waltgu cất giọng lạnh lùng.

“Ta tặng lại mấy lời này cho ngươi, đừng tưởng mình thuộc tám vương tộc lớn khác họ mà coi trời bằng vung.” Vương Đằng híp mắt nói.

“Hừ!” Waltgu hoàn toàn không ngờ Vương Đằng lại dám uy hiếp mình, lửa giận không ngừng bốc lên, hắn lạnh lùng hừ hừ. Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lại nhìn Vương Đằng với vẻ sâu xa, sau đó cười khẩy giống như khinh miệt hoặc bỡn cợt. Kế tiếp, hắn không nhiều lời nữa, xoay người dẫn đám Tào Hoành Đồ rời khỏi.

Vương Đằng nhíu mày, ánh mắt vừa rồi của Waltgu khiến hắn khó chịu. Đối phương nhìn hắn như thể đang nhìn một con sơn dương sắp sửa bị làm thịt.

“Bọn chúng muốn làm gì nhỉ?” Vương Đằng nghĩ thầm, hắn không cảm thấy Tào Hoành Đồ và đám người thuộc gia tộc Pylax sẽ từ bỏ ý đồ.

“Xem ra phải chuẩn bị một chút rồi!”

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn lập tức rời đi cùng nhóm An Lan, trở về đợi ngày kế thừa tước vị Nam tước.

Từ khi trở lại Đế thành, Vương Đằng ru rú trong nhà, vừa tu luyện vừa nghiền ngẫm những gì mình đạt được.

Đồng thời, tin tức hắn sắp kế thừa tước vị ngày càng lan truyền rộng rãi.

Đương nhiên trong khoảng thời gian này có người đến cửa thăm hỏi, ví như một số nhân vật Tông Sư hắn quen biết đều tới chúc mừng, đồng thời báo với hắn rằng họ sẽ tới chung vui trong ngày kế thừa tước vị, tặng chút lễ mọn.

Kế thừa tước vị là chuyện quan trọng. Đối với Vương Đằng, đây tuyệt đối là chuyện vui lớn trong đời, đương nhiên càng náo nhiệt càng tốt.

Vương Đằng không có ô dù ở đế quốc Đại Càn, không thân không thích, đến lúc đó chắc chắn sẽ vắng như chùa Bà Đanh.

Chuyện này tuyệt đối là một đòn giáng mạnh vào thanh danh của Vương Đằng.

Hết chương 1403.
Bình Luận (0)
Comment