Nhưng điều làm cho người kinh ngạc là, tất cả quý tộc đều tới, duy chỉ có chính chủ còn chưa tới.
Ngày quan trọng như vậy mà vị Nam Tước mới kế thừa tước vị kia cũng không lo lắng chút nào sao?
Keng!
Đột nhiên, một tiếng chuông xa xăm, thê lương vang lên rất đột ngột.
Khắp nơi trở nên yên tĩnh!
Tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ có tiếng chuông kia quanh quẩn trong trời đất, rất lâu không tiêu tan.
Đám người không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sương mù trên bậc thang bạch ngọc kia lại tiêu tán, có ánh sáng màu vàng óng rơi xuống từ trên bầu trời.
Một dãy cung điện nguy nga, kim bích huy hoàng rốt cuộc cũng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người, hình ảnh cực kỳ chấn động.
Tất cả mọi người đều thất thần, ánh mắt đờ đẫn nhìn cung điện kia, đáy lòng không khỏi hiện ra một loại cảm xúc muốn bái lạy, sau đó nguyên một đám võ giả quỳ phục trên mặt đất.
Đế cung hàng năm đều bị bao phủ bên trong sương mù, thường thường chỉ có thể nhìn thấy một góc sừng sững, cũng đủ để cho người dân cảm nhận được sự hùng vĩ, nguy nga của cung điện. Tình huống hiện ra chỉnh thể trước mặt đời người giống như hôm nay vẫn vô cùng hiếm thấy.
Cạch!
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên rõ ràng.
Bốn phía quá yên tĩnh, đến mức tiếng bước chân này vô cùng đột ngột. Mọi người không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một bóng dáng người trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới từ nơi xa.
Hắn mặc trường bào quý tộc màu tím trên người, dáng người cao ngất, tóc đen dày đặc, một khuôn mặt trẻ tuổi gần như hoàn mỹ không một tì vết, vô cùng anh tuấn.
Ngực áo hắn có thêu lên một con Côn Ngô thú vô cùng thần dị, sinh động như thật, bay bổng theo áo bào, giống như vật sống vậy.
Quý khí ép người!
Khí chất bất phàm!
Chắc chắn là một thiên kiêu!
“Đây chính là vị Nam Tước vừa kế thừa tước vị kia!!!”
Đám người âm thầm chấn động, đã không biết nên biểu đạt tâm trạng giờ phút này thế nào.
Mẹ nó, đây mà là võ giả thổ dân đến từ tinh cầu lạc hậu? ?
Ai nói vậy?
Đi ra cho ta, xem ta có thể đánh chết hắn không!
Võ giả thổ dân đến từ tinh cầu lạc hậu sao có thể có được loại phong thái thế này? Có thể có khí chất cao quý thế này?
Một đám quần chúng ăn dưa đều nghi ngờ cuộc đời, âm thầm suy đoán có phải mình nhận lầm người hay không. Người này căn bản không phải là vị Nam Tước mới lên kia, mà là người thừa kế của một quý tộc lớn nào đó, hoặc là một thiên chi kiêu tử nào đó được thế lực lớn bồi dưỡng ra. Hắn là thiên kiêu đương đại, nhưng vì vừa mới xuất thế, nên không ai nhận ra hắn.
Ừm, không sai, chắc chắn là như vậy!
Trong đám người, có không ít nữ võ giả, giờ phút này nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều toát ra ngôi sao.
Quá đẹp trai rồi, phong thái quá bất phàm!
Thiên kiêu trẻ tuổi như vậy, quả thực chính là người tình hoàn mỹ trong mộng của tất cả các cô gái.
Trong lúc mọi người nghĩ ra đủ các loại ý tưởng kỳ diệu trong lòng, bóng người kia dạo bước mà đến, đi xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại trước cầu thang bạch ngọc.
“Vương Đằng!”
Một giọng nói vang vang truyền đến từ bên trên, quanh quẩn bốn phía.
“Có!” Vương Đằng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp cầu thang, sắc mặt lạnh nhạt, mở miệng đáp.
“Leo lên thang trời, đi tới trước mặt cô, thì có thể thừa kế tước vị Nam Tước!” Giọng nói kia vang lên lần thứ hai.
Vừa dứt lời, từng hàng từng hàng cấm chế phù văn màu tím đột nhiên sáng lên trên thang trời bạch ngọc, khiến cho cả cầu thang bạch ngọc này dường như sinh ra một bước ngoặt vô hình.
“Vâng!”
Vương Đằng trầm giọng đáp.
“Thật, thật sự là hắn!”
Thấy cảnh này, đám người không thể tưởng tượng nổi mà mở to mắt, tất cả đều nhìn bóng người trẻ tuổi đang đưa lưng về phía bọn họ.
Người thanh niên này thật sự là vị Nam Tước mới lên sao!
Giờ phút này, cho dù mọi người không thể tin được, thì cũng không thể không tiếp nhận sự thật này.
“Trời ạ, dáng dấp của vị Nam Tước mới kế thừa tước vị này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng ta một chút nào.”
“Hắn quá cao quý, không giống như một thổ dân đến từ tinh cầu lạc hậu chút nào.”
“Ta dám cá cược, vị Nam Tước mới kế thừa tước vị này tuyệt đối là một vị thiên kiêu, nếu không thì làm sao có thể giành được tước vị Nam Tước!”
. . .
“Tất cả đừng nói nữa, nghe đồn thang trời bạch ngọc này có cấm chế vô cùng kỳ lạ. Sau khi mở ra, người có thiên phú càng cao thì càng kích phát ra nhiều phù văn, áp lực lại càng lớn. Có phải là thiên kiêu hay không, xem hắn kích phát ra được bao nhiêu phù văn thì sẽ biết.”
“Đúng đúng, mọi người rửa mắt mong đợi đi, ta con mẹ nó quá tò mò, không biết vị Nam Tước mới kế thừa tước vị này có thể kích phát được bao nhiêu phù văn?”
“Nhìn vào phong thái thế này, tuyệt đối là thiên kiêu, nếu không thì ta trồng cây chuối ăn phân!”
“Cmn, ác như vậy, vị huynh đệ vừa mới nói kia, ta đã ghi âm lại lời ngươi vừa nói, mọi người đều làm chứng . . .”
Dưới muôn vàn ánh mắt nhìn chăm chú, Vương Đằng nâng chân lên, bước lên thang trời được làm bằng bạch ngọc, leo hướng về Đế cung ở phía trên.
Trong khoảnh khắc Vương Đằng bước lên bậc thang đó, phù văn màu tím trên thang trời bạch ngọc liền lập tức phát sáng, ánh sáng chói mắt.
Uy thế vô hình như giáng xuống từ trên trời, rơi trên đỉnh đầu và đôi vai của người leo lên, như muốn nghiền nát hắn!
Đến cả người xem ở dưới cũng cảm nhận được uy thế không tên này, sắc mặt hơi thay đổi.
Một số người thực lực yếu hơn, suýt nữa quỳ xuống đất.
“Thật đáng sợ!”
“Uy thế của thang trời bạch ngọc này sau khi kích hoạt phù văn và trước khi kích hoạt phù văn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Trước đó, khi đám người quý tộc leo lên, chúng ta đều không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ có thể rõ ràng cảm nhận được luồng uy thế khủng khiếp đó.”
“Vương Đằng này vừa bước lên thang trời đã phải chịu đựng uy thế lớn như vậy, dường như thiên phú không hề kém.”
. . .
Vương Đằng không hề để ý đến những bình luận này, giữ vững tâm trí, leo đến Đế cung.