Không khí nơi đây trở nên hơi đặc biệt, rất nguy hiểm, như có các loại gây nhiễu tinh thần, sẽ ảnh hưởng đến ý chí của con người.
Điều này khiến Vương Đằng hơi bất ngờ.
Khi Quý tộc Bình nghị các đế quốc thông báo cho hắn, chỉ nói thang trời bạch ngọc này rất khó leo lên, muốn kiểm tra thiên phú, tâm trí… vân vân của người leo lên, nhưng không biết hoá ra nó lại như thế này.
Thang trời bạch ngọc trước Đế cung tổng cộng có nghìn bậc, liên tục kéo dài lên phía trên, cho đến dưới chân Đế cung.
Từng phù văn màu tím phát sáng trên thang trời bạch ngọc. Mỗi khi bước lên một bậc thang, phù văn màu tím phát sáng tăng lên gấp đôi, uy thế vô hình cũng tăng mạnh theo đó.
Có thể nghĩ độ khó này đến mức nào.
Ngay lúc này, đám đông ở phía dưới đều đang ngước đầu nhìn lên trên, Đế cung phía trên cũng nhìn xuống.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào bóng người đang bước chậm, leo lên trên Thang trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, Vương Đằng đã leo được hơn trăm bậc thang. Uy thế cũng tăng lên hơn mười lần, đồng thời sự quấy nhiễu tinh thần cũng càng mạnh. Chỉ cần ý chí tinh thần yếu đi một chút, chỉ e sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, Vương Đằng vẫn giữ được tốc độ không đổi tiến về phía trước, không hề ngừng nghỉ, như thể đang đi bộ.
Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, đến lông mày cũng không nhíu lại một lần, dường như sự quấy nhiễu tinh thần kia không hề có ảnh hưởng đối với hắn.
Sự thật đúng là như vậy, ngay lúc này, trong tâm trí hắn có đủ loại tiếng thì thầm lảm nhảm, giống như âm thanh ma quỷ.
Nhưng tinh thần ‘Hằng Tinh’ trong tâm trí của Vương Đằng phát ra ánh ánh chói lọi, năng lượng tinh thần rực cháy quét ngang, những âm thanh kì kì quái quái kia dần tan biến vô hình.
Trạng thái của Vương Đằng khiến các cường giả quý tộc trên Thang trời vô cùng kinh ngạc, từng ánh mắt hướng xuống, bắt đầu bình luận.
“Hơi thú vị.” Công tước Tư Đồ Nam đang ngồi trên ghế, lộ ra vẻ hăng hái, tự thì thầm.
“Mặt không đổi sắc, không chịu ảnh hưởng, chứng minh ý chí của hắn rất mạnh mẽ!” Bá tước gia tộc Vương Thị ngồi cách không xa, nói: “Những ngày này, đại biểu của Vương gia ta trong Quý tộc Bình nghị các về đến nhà nói với ta một vài chuyện về người này. Lúc đó ta vẫn không tin lắm, bây giờ xem ra không hề giả dối, hôm nay xem như đến không uổng phí.”
“Hừ, vẫn còn sớm.” Người gia tộc Pylax phái đến là Waltgu hừ lạnh một tiếng, nói: “Mới qua trăm bậc thang, chỉ vừa bắt đầu mà thôi.”
Waltgu tuy chỉ là cấp Vực Chủ trong một đám Công tước, nhưng hắn là người của gia tộc Pylax, đến Công tước cũng hơi e dè.
Cho nên hắn vừa mở lời, biếu cảm của đám đông tế nhị lại.
Họ đã sớm nghe nói Vương Đằng và gia tộc Pylax bất hoà, bây giờ xem ra quả là như vậy. Một đám quý tốc không nhịn được đồng tình với Vương Đằng.
Đắc tội với gia tộc Pylax, cho dù thừa kế tước vị Nam tước, nhưng ngày sau này cũng sẽ không dễ sống, thậm chỉ chết lúc nào cũng không biết. Nam Cung Việt hồi đó chính là vết xe đồ.
“Khà khà, đường đường là gia tộc Pylax gây khó dễ một tên nhóc, còn không sợ mất mặt.” Lúc này, một người đàn ông trung niên của gia tộc Callandish nói.
Hắn có một đầu tóc bạc, điển trai khác thường. Nếu Vương Đằng ở đây, nhất định sẽ nhận ra, dung mạo của hắn giống Tiki đến mười phần.
Đám đông nhìn thấy người của gia tộc Callandish lại mở lời thay Vương Đằng, không khỏi hơi kinh ngạc. Ánh mắt mọi người loé lên, giả vờ tập trung, lại âm thầm xem náo nhiệt ở một bên.
Hầu hết mỗi lần tụ hội cùng nhau, hai vương tộc lớn này đều sẽ ganh đua lẫn nhau, xem như là tiết mục ngẫu hứng.
“Bollago, ngươi xem náo nhiệt bừa bãi cái gì.” Waltgu liếc nhìn đối phương, nhăn mày nói.
“Ta chỉ không nhìn quen phong cách ỷ thế hiếp người của các ngươi thôi.” Bollago cười nhẹ, thong thả nói.
“. . . . . .”
Câu nói này của Bollago trực tiếp khiến người ta cạn lời.
Gia tộc Callandish cũng là tồn tại cực kì hống hách, nói về ỷ thế hiếp người, hai bên có vẻ tám lạng nửa cân.
Trong lúc mà đám đông đều nghĩ Waltgu sẽ kéo lấy không buông, hắn lại đột nhiên ngừng công kích, không mở lời nữa.
Bollago cười, căn bản không bận tâm, nhưng cũng không công kích đối phương nữa.
Sáu vương tộc khác họ khác lộ sắc mặt khác nhau, dường như cảm thấy hôm nay hai gia tộc này hơi kì quái.
Vương Đằng căn bản không biết biểu hiện của bản thân mình khiến các quý tộc hứng thú. Hắn bước chậm tiến lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, không nóng vội chút nào.
Từng bậc thang bị hắn bỏ lại phía sau, mà phù văn trên thang trời bạch ngọc càng lúc càng nhiều, uy thế cũng càng lớn mạnh.
Người ở bên dưới đã bắt đầu lùi về phía sau. Bọn họ cảm thấy như bị một hòn núi lớn đè lên người. Ngọn núi này nặng vô đối, gần như muốn đè bọn họ nằm quỳ rạp trên đất.
Hơn nữa càng gần thang trời bạch ngọc, uy thế đó càng lớn mạnh. Chỉ có những võ giả có thực lực dũng mãnh mới có thể chống đỡ nổi, phần lớn võ giả đều lùi về cách đó trăm mét.
Bây giờ trong phạm vi hai ba mươi mét quanh thang trời bạch ngọc, chỉ còn rải rác vài người, bọn họ đều là tồn tại cấp Vực Chủ.
Lùi về phạm vi năm sáu mươi mét phía sau, đa phần là võ giả cấp Vũ Trụ, có khoảng chừng mười người.
Bọn họ không thể tưởng tượng được, Vương Đằng kia trên thang trời bạch ngọc rốt cuộc làm thế nào lại chống đỡ nổi. Rõ ràng hắn chỉ có thực lực cấp Hành Tinh, mà lại có thể chống lại được uy thế khủng khiếp đó, hơn nữa dường như rất thành thạo, vẫn đi lên từng bậc thang như cũ.
Đó vẫn là thứ yếu, chủ yếu nhất là, bọn họ cũng cảm nhận được sự quấy nhiễu đến từ phương diện tinh thần.
Nếu không lùi về sau, tinh thần sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói mê, rơi vào hỗn loạn.
Đối với đại đa số võ giả, đó tuyệt đối là chí mạng.
Tinh thần là mấu chốt để tồn tại. Nếu tinh thần sụp đổ, một võ giả, cho dù thân xác có mạnh đi chăng nữa, chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.
Mà đa số những võ giả này đều có tinh thần rất bình thường, chẳng có gì nổi bật, đương nhiên không chống đỡ nổi sự quẫy nhiễu tinh thần truyền ra từ trên bậc thang.