Ở trong tình hình thế này, thời gian khoảng mười mấy phút trôi qua, Vương Đằng đã đi tới nửa thang trời bạch ngọc.
Phù văn phát sáng càng lúc càng nhiều. Nếu đếm, sẽ phát hiện phù văn phía trên đã lên đến hơn chín trăm, in vào bề mặt thang trời bạch ngọc, vô cùng hào nhoáng chói mắt.
Trong đám quý tộc phía trước Đế cung, sắc mặt không ít người trở nên hơi nghiêm lại, dường như hết sức khiếp sợ.
“Hơn chín trăm phù văn, hắn mới đi được một nửa. Vương Đằng này, không đơn giản, thật là không đơn giản!” Công tước Tư Đồ Nam mở lời một lần nữa, giọng điệu mang chút kinh ngạc.
“Ta nhớ kỷ lục cao nhất của gia tộc Callandish chúng ta là hai nghìn ba trăm tám mươi phù văn, không biết Vương Đằng sẽ đạt đến mức độ nào.” Nét mặt Bollago hơi khác lạ, hắn nói như vậy.
Ban đầu hắn được Tiki nhờ vả, nhẹ nhàng chiếu cố Vương Đằng một chút, nhưng hiện tại hắn cảm thấy ánh mắt của Tiki hình như thật sự rất không tồi.
Thiên phú của Vương Đằng này đáng để gia tộc Callandish bọn họ đầu tư một hai.
“Kỷ lục cao nhất của gia tộc Pylax chúng ta là hai nghìn năm trăm linh ba, ta lại muốn xem xem hắn có thể phá vỡ hay không.” Waltgu nói, sắc mặt hơi u ám.
“Hà hà, gia tộc Pylax các ngươi chẳng qua là thân xác mạnh một chút, được lợi thế chút mà thôi.” Bollago cười hà hà nói.
“Thắng làm vua thua làm giặc, gia tộc Callandish nhà ngươi không bằng chúng ta thì tức là không bằng chúng ta.” Waltgu không hề yếu kém nói.
“Kỷ lục cao nhất của Đế quốc Đại Càn của chúng ta hình như là hai nghìn tám trăm bộ, do một vị Đế tử (con trai, con gái của vua) để lại.” Lúc này, lại một vị vương tộc họ khác nói.
Đây là tộc Giang Thị, xếp thứ năm trong tám đại vương tộc, thế lực không nhỏ.
“Không sai, kỷ lục này đúng là do vị Đế tử tài năng kinh ngạc kia để lại, đã nhiều năm rồi vẫn không có ai có thể phá vỡ, cho dù lúc đó truyền nhân của Chiến Ma Điện đến thăm nước ta cũng chỉ đạt đến hai nghìn bảy trăm năm mươi bộ, so với vị Đế tử của chúng ta ít hơn năm mươi bộ.” Người của vương tộc Cơ Thị cũng mở lời, nói.
“Thiên phú của vị Đế tử đó thật sự làm người kinh ngạc, đã ở vị trí cao nhất trong thế hệ trẻ của vũ trụ bây giờ rồi. Người có thể giống như hắn, chỉ có truyền nhân của những thế lực lớn mà thôi, Vương Đằng này thế nào cũng không so được rồi.” Waltgu thán phục nói.
“Ha ha ha, vậy cũng đúng, ai có thể so với Đế tử.” Người của vương tộc Giang Thị nói.
Tại vị trí chính giữa, được bao quanh bởi tám vương tộc lớn khác họ, một bóng người mặc áo choàng màu tím vàng ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất, khí thế thu liễm vào thân, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dao động nào, giống như một người bình thường. Nhưng phong độ của hắn quá vượt trội, như có theo khí chất hoàng bá, đáng sợ mà tôn quý.
Người này rõ ràng là một vị hoàng tộc của đế quốc, địa vị tôn nghiêm, thực lực thâm sâu không thể lường.
Từ đầu đến cuối, hắn đều đang nhắm mắt dưỡng thần, giống như không quan tâm đối với mọi thứ bên ngoài.
Tiếng bàn luận của đám đông truyền vào trong tai hắn, hắn không hề để lộ cảm xúc, vẫn nhắm đôi mắt như cũ, thần du thiên ngoại.
“Tại sao hắn lại dừng lại rồi?” Đột nhiên có người kinh ngạc nói.
Hoá ra khi đi được nửa đường, Vương Đằng lại dừng bước, đứng ở đó không động nữa.
“Không phải là không gánh nổi nữa chứ” Waltgu cười mỉa nói.
“Xem ra giới hạn của hắn cũng chỉ đến đây, không thể không dừng lại nghỉ ngơi.” Người của vương tộc Giang Thị lắc đầu nói.
Vừa rồi bọn họ vẫn đang còn đoán tiềm lực của Vương Đằng e là không tệ, không ngờ rằng giờ đã lộ tẩy, xem ra chỉ là nhìn được mà không dùng được.
“Không phải chứ, trông dáng vẻ hắn không giống như đến giới hạn rồi.” Bollago ngạc nhiên nói.
. . . .
“Lại có bong bóng thuộc tính rơi ra?!” Vương Đằng nhìn về thang trời bạch ngọc phía trước ánh mắt tò mò, đôi mắt hiện ra nét kinh ngạc.
Hắn dừng lại, đương nhiên không thể là vì đã tới giới hạn, mà do ở đây đột nhiên xuất hiện bong bóng thuộc tính ‘chặn’ đường đi của hắn mà thôi.
Hắn vừa rồi bước đi rất khoan khoái, không cảm thấy khó khăn chút nào, nhưng đột nhiên, Thang trời rơi ra bong bóng thuộc tính.
Điều này rất thần kì!
Vương Đằng chưa từng nhìn thấy bong bóng thuộc tính xuất hiện ở hình thức này.
“Xem xem đó là gì?” Vương Đằng đầy ắp tò mò trong lòng, liên tục nhặt ba bong bóng thuộc tính trước mắt lên.
‘Không Diệt Thần Kiếm quyết x10’
‘Không Diệt Thần Kiếm quyết x10’
‘Không Diệt Thần Kiếm quyết x10’
. . . .
“Đây là!!!” Một lúc sau, đáy lòng Vương Đằng nổi lên sóng to gió lớn.
Ba bong bóng thuộc tính đó tan thành luồng khí băng lạnh hoà vào trong tâm trí của hắn, trở thành chiến kỹ vô cùng mạnh.
Không, không đúng, nói là chiến kỹ không quá chính xác, nhưng cũng không thể quy thành công pháp!
Trên thực tế, nó là một thần điển hợp công pháp và chiến kỹ thành một thể!
Sở dĩ nó khiến Vương Đằng cảm thấy kinh ngạc, là bởi vì thần điển này là hệ Không Gian!!!
Một thần điển, hệ Không Gian!
Vương Đằng đột nhiên có cảm giác niềm hạnh phúc vây quanh khi bị bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, quá bất ngờ, quá ngạc nhiên vui mừng!
Tại lúc này, thần điển hoá thành những hình bóng, bắt đầu diễn luyện trong tâm trí Vương Đằng.
Cuối cùng, những bóng hình này lại hợp thành một, trở thành một bóng người.
Bóng người đó lấy ngón tay làm kiếm, hội tụ lực không gian, vô số ánh kiếm dâng lên sau lưng hắn, xuất thế ngang trời, cắt nhỏ không gian thành từng mảng hư vô.
Ánh kiếm càn quét, như hủy diệt các hành tinh, hư không đang chấn động, một ngân hà đột nhiên đứt gãy…
Đây là sức mạnh lớn đến mức nào!!!
Vương Đằng bình tĩnh lại, liên tục hít khí lạnh trong lòng, lưng sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Một kiếm đó quá khủng khiếp, đến hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Giống như mình đang ở trong đó, sẽ bị hủy diệt trong phút chốc.
Nhưng theo sau là quá đỗi vui mừng, một thần điển mạnh như vậy bây giờ đã thuộc về hắn rồi.
Thế nào là thần điển?
Lúc đầu Vương Đằng cũng không hiểu, nhưng theo bong bóng thuộc tính tan vào tâm trí, hắn đã biết thần điển này có ý nghĩa thế nào.