Thần điển, ý nghĩa như tên, là công pháp và chiến kỹ có thể trực tiếp đạt tới cảnh giới Chân Thần, là truyền thừa cao thâm nhất vũ trụ.
Hơn nữa thần điển này lại là hệ Không Gian, càng hiếm thấy đến không cách nào tưởng tượng nổi.
Mà thần điển tên là ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’ cũng có lai lịch vô cùng kinh người. Nó được lão tổ khai quốc của đế quốc Đại Càn để lại, được khắc vào thang trời bạch ngọc.
Lão tổ khai quốc của đế quốc Đại Càn chính là một võ giả hệ Không Gian!
Mà tác dụng của thang trời bạch ngọc này, nhìn như dùng để kiểm tra thiên phú, ý chí,… vân vân, nhưng trên thực tế là dùng để truyền thừa thần điển không gian này.
Đáng tiếc, nhiều năm nay, không ai có thể lấy được thần điển này.
Cho dù là con cháu của vị lão tổ khai quốc đó, cũng không xuất hiện người có không gian thiên phú.
Bây giờ lại hời cho Vương Đằng.
“Buồn ngủ rồi thì được đưa gối, ta đang lo không có chiến kỹ hệ Không Gian sử dụng, đã được tặng một thần điển cho ta, pa pa hệ thống quá hiểu ý người rồi.” khoé miệng Vương Đằng lộ ra một nụ cười nhạt, trong lòng thả một trăm hai mươi like cho pa pa hệ thống.
Leo Thang trời thôi mà, còn đạt được một thần điển, còn có chuyện tốt hơn thế này không?
Nếu đám hào môn quý tộc của đế quốc mà biết, chỉ e sẽ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nhưng hắn đạt được truyền thừa tối cao của hoàng thất đế quốc Đại Càn, không phải sẽ bị bắt lại cắt miếng đấy chứ?
Ai biết được vị lão tổ khai quốc đế quốc Đại Càn kia có còn sống hay không. Theo lý thuyết, vô tận năm tháng trôi qua, đối phương chắc đã sớm chết rồi.
Nhưng cấp Bất Hủ đều có thể bất hủ bất diệt, mà có người nói vị lão tổ khai quốc kia chính là tồn tại khủng khiếp trên cả cấp Bất Hủ, e là vẫn đang ở một góc nào đó, lén lút quan sát con cháu của hắn, nghe nói những lão quái vật kia đều thích làm như thế……
Vừa nghĩ đến có một lão quái vật cực kỳ kinh khủng như vậy đứng sau lưng mình nhìn thấy hết thảy, Vương Đằng bất giác rùng mình một cái.
Mặc dù pa pa hệ thống vượt xa mọi thứ nhưng ai biết đâu được đối phương có nhận ra được gì hay không?
Dù sao thì tồn tại này không thể suy nghĩ theo lẽ thường được.
Khủng khiếp như vậy!
Vương Đằng hơi rùng mình, hắn đảo mắt ngó nghiêng, dường như có ai đó đang rình mò hắn trong hư không vậy.
Cảnh giới cao lên, hiện giờ nhặt thuộc tính càng lúc càng khó!
Vương Đằng thở dài trong lòng. Vị Hoàng tộc ngồi giữa hàng quý tộc phía trên nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử khẽ rung động, như thể đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng khó tin.
Các cường giả quý tộc xung quanh nhìn thấy cảnh này đều lấy làm lạ.
Nhưng ngay sau đó, vị Hoàng tộc này lại tiếp tục nhắm mắt lại, giống như đang che đậy điều gì đó, không ai có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn.
Mọi người vừa định lên tiếng hỏi thì nghẹn về, chỉ đành thôi!
Vương Đằng lại di chuyển lần nữa, hắn bước lên phía trên với tốc độ y hệt như trước, không nhanh không chậm nhưng rất nhịp nhàng.
Hệt như bậc thang trời bạch ngọc chẳng hề có tác dụng gì với hắn.
Năm trăm năm mươi bậc thang trời!
Sáu trăm bậc thang trời!
Sáu trăm ba mươi bậc thang trời!
…
Cùng lúc đó, phù văn màu tím cũng bắt đầu tăng lên!
Chín trăm ba mươi phù văn!
Chín trăm tám mươi phù văn!
Một ngàn một trăm phù văn!
…
Ngày càng có nhiều phù văn sáng lên theo nhịp bước không ngừng của Vương Đằng, uy thế cũng tăng lên rất nhiều, ma âm xuyên qua tai.
Vẻ mặt những người cách bậc thang trời bạch ngọc tầm hai mươi đến ba mươi mét đều tái đi, bọn họ bắt đầu lùi ra sau.
Bọn họ là cường giả cấp Vực Chủ, thế nhưng vẫn không thể sánh nổi võ giả cấp Hành Tinh này, ai nấy đều không cam lòng.
Nhưng hiện thực bày ra ngay trước mắt, không ai có thể phủ nhận được.
Bóng người đang trèo lên kia, điềm đạm không gấp gáp, thần thái tự nhiên, quả thật có phong thái của một thiên kiêu!
Những cường giả quý tộc kia không khỏi trố mắt nhìn.
Tình huống này có gì đó không đúng lắm nhể!
Vừa nãy mới dừng lại nghỉ ngơi mà, lẽ nào không phải là đến giới hạn chịu đựng rồi sao?
Nhưng hiện tại phù văn lại bắt đầu bay lên mạnh mẽ như thế là sao đây?
Mọi người gãi đầu khó hiểu, ánh mắt vẫn dán lên người Vương Đằng hệt như bọn họ có thể nhìn ra được dấu vết gì đó từ trên người Vương Đằng vậy.
Thời gian dần trôi…
Lúc này, Vương Đằng đã vượt qua chín trăm bậc thang, phù văn cũng đạt đến con số hai ngàn không trăm năm mươi, uy thế đáng sợ ập tới khiến hắn khó có thể nhúc nhích.
Số lượng phù văn làm tất cả mọi người kinh ngạc. Người có thể đạt đến con số hai ngàn đã có thể nói là một kẻ có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu nhét hắn vào trong một gia tộc lớn nào đó thì đều là thiên kiêu có thiên phú mạnh nhất trong tất cả các thế hệ.
Mà tình cảnh hiện tại lại xuất hiện trên người một võ giả thổ dân đến từ một tinh cầu xa xôi, điều này quả thật khó mà tin nổi.
Vẻ mặt Waltgu tệ đến nổi tưởng đâu hắn ăn phải phân.
Thiên phú của Vương Đằng càng mạnh, càng khiến lòng hắn khó chịu. Hắn chỉ hận không thể giết quách đối phương.
Cùng lúc đó, trong đám người bên ngoài, Tào Hoành Đồ cũng bước vào trong quảng trường.
Giờ phút này, vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn đến. Thua dưới tay Vương Đằng, còn thua đến mất mặt như thế, trong lòng hắn sao có thể cam lòng cho được.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tới.
Lúc này hắn đứng ở dưới, cả người khoác áo bào đen, ngẩng đầu nhìn bóng lưng kia, ánh mắt hơi u ám, hai tay siết chặt.
Đám người Tào Vũ, Tào Lăng, Tào Quan đứng bên cạnh hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ không thể tưởng tượng được người kia lại có thiên phú đến mức độ như thế.
Vương Đằng cảm nhận được uy thế truyền đến từ bậc thềm đá, cuối cùng hắn cũng chau mày.
Mặc dù uy thế tăng lên, hắn cũng nhận được nhiều thứ có ích, ví dụ như số lượng bong bóng thuộc tính ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’ xuất hiện nhiều hơn so với lúc trước, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi áp lực.
Ngay sau đó, Vương Đằng quyết đoán mở ‘Cổ Thần thân’!
Oành bùm!