Chợ nô lệ ở khu vực ngoại ô Đế thành chứ không ở trung tâm thành, bởi vì nó chiếm diện tích rất lớn, có phạm vi khoảng hai trăm kilomet.
Ở Địa Tinh, khoảng cách hơn hai trăm kilomet đã tương đương với diện tích của một thành thị, nhưng ở đây chỉ là một phần nhỏ nhất của Đế thành mà thôi.
Ở Đế thành, chợ nô lệ tương đương với một trung tâm thương mại quy mô lớn ở trên Địa Tinh.
Quy mô của Đế thành thật sự khiến cho người ta nhìn mà than thở.
Vương Đằng đi từ trung tâm Đế thành đến đây cũng tiêu tốn một chút thời gian, giờ phút này hắn và An Lan vừa đi vào trong chợ nô lệ, một người phụ trách đã đón chào.
Người phụ trách này thật sự có ánh mắt độc đáo, vừa liếc mắt đã nhận ra được thực lực của An Lan rất mạnh, nhưng lấy Vương Đằng làm chủ, bởi vậy trực tiếp mở miệng nói với Vương Đằng, thái độ cực kỳ nhiệt tình:
“Hai quý khách, có gì cần sao?”
“Đi xem hầu gái trước đi.” Vương Đằng có chỉ đạo của Viên Cổn Cổn ở trong đầu, không hề sợ, nói giống như ngựa quen đường cũ.
Người phụ trách vừa thấy khí độ của Vương Đằng, còn tưởng rằng hắn là đệ tử của gia tộc lớn nào đó, thái độ càng thêm cung kính.
“Mời ngươi đi theo ta.” Hắn khom người dẫn đường phía trước.
Vương Đằng gật đầu, đi theo sau lưng hắn.
Người phụ trách này là một người tộc ngoài hành tinh có làn da màu xanh lục, trên đầu mọc hai cái râu, rất giống với “Người Namek” ở trong trí nhớ của Vương Đằng, nhưng diện mạo hơi khéo đưa đẩy hèn mọn một chút.
Người phụ trách dẫn hai người Vương Đằng đi đến một quảng trường.
Quảng trường này chia làm nhiều khu vực, mỗi một khu vực đều có thật nhiều thiếu nữ xinh đẹp đứng xếp hàng chỉnh tề, a không, còn có thiếu phụ, mỹ phụ,… vân vân, dù sao nhu cầu của mỗi một khách hàng đều không giống nhau.
Chợ nô lệ này thật nhân tính hóa, có thể thỏa mãn các nhu cầu của khách hàng.
Đương nhiên, ngoài độ tuổi khác nhau, chủng tộc, phong cách cũng không giống nhau.
Ví dụ như có người của Hồ tộc, có người của Thỏ tộc, còn có người của tộc Bạng Nhân… Nghe nói tộc Bạng Nhân này rất xịn xò!
Về phương diện khí chất, vừa đứng đắn lại ngọt ngào, lạnh lùng, quyến rũ, thuần khiết, ngốc nghếch đáng yêu… chỉ có ngươi không thể ngờ được, không có người ngươi không tìm thấy.
Vương Đằng hoa cả mắt, ánh mắt nhìn thẳng, cảm giác môi hơi ướt át.
Không tốt… ực!
Nhìn xung quanh xem, vị phụ trách kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không hề nhìn thấy.
Về phần An Lan, thật sự không biết xấu hổ, ánh mắt chỉ thiếu điều dán chặt lên trên người những nữ yêu tinh kia, không thể tự kiềm chế.
Vương Đằng cảm thấy lực ý chí của mình thật sự vô cùng kiên định, kể cả cường giả cấp Vực Chủ đều không bằng mình.
“Khụ khụ!” Vương Đằng vội ho một tiếng.
An Lan lập tức bừng tỉnh, chột dạ cười cười.
“Giới thiệu cho ta một chút.” Vương Đằng nói với người phụ trách kia.
“Được.” Người phụ trách hồi hồn rất thỏa đáng, lộ ra nụ cười nghề nghiệp, bắt đầu giới thiệu.
“Đây là phụ nữ của tộc Bạng Nhân, chủng tộc này trời xinh duyên dáng, cơ bản không có phụ nữ xấu, quý khách ngươi nhìn xem da thịt của các nàng, có phải vừa trắng vừa mềm không, hơn nữa không chỉ có như thế…”
Nói đến đây, người phụ trách nở nụ cười mập mờ, sát đến gần nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi thử qua rồi sẽ biết, các nàng thật sự rất tuyệt, thật nhuận!”
An Lan lập tức hai mắt tỏa sáng, khóe miệng giống như có nước miếng trong suốt chảy xuống.
“Bổn thiếu là hạng người như vậy sao?” Vương Đằng nhìn không chớp mắt, nhàn nhạt hỏi.
“Không, ngươi đương nhiên không phải là hạng người đó, tại hạ chỉ trình bày rất khách quan một chút ưu điểm của các nàng mà thôi.
“Ừm, giới thiệu không tệ.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Tên này không có ý tốt.” Viên Cổn Cổn nói trong đầu Vương Đằng: “Tộc Bạng Nhân là một trong vài chủng tộc đắt tiền nhất.”
“Hả, đắt như vậy sao?” Vương Đằng hỏi.
“Đương nhiên không coi vào đâu đối với ngươi.” Viên Cổn Cổn nói.
“Tộc Bạng Nhân này bán như thế nào?” Vương Đằng hơi tò mò, hỏi thẳng người phụ trách.
Ánh mắt người phụ trách sáng lên, hắn đã sớm nhìn ra thanh niên trước mắt tuyệt đối không phải là người thiếu tiền. Quả thế, không hề xem thứ khác, đã trực tiếp hỏi giá, hắn thích dạng khách hàng như thế nhất.
Vì thế hắn giơ hai ngón tay lên.
Vương Đằng nhíu mày, chẳng lẽ một nô lệ tộc Bạng Nhân này định bán hai vạn đồng Vũ Trụ hoặc đồng Đại Càn sao, vậy thật sự hơi đắt.
“Một nô lệ tộc Bạng Nhân cấp Tinh Đồ thập tam tinh cần 20 đồng Vũ Trụ, nếu ngươi mua nhiều, có thể giảm giá, ta sẽ xin quyền lợi ưu đãi nhất cho ngươi!” Người phụ trách vội vàng nói.
“Phụt… bao nhiêu?” Vương Đằng thiếu chút nữa lòi tròng mắt ra.
Hai mươi đồng Vũ Trụ một người!?
Thật hay giả, đây rõ ràng là một người, hơn nữa còn là võ giả cấp Tinh Đồ thập tam tinh, không phải là võ giả bình thường.
Cấp Tinh Đồ thập tam tinh chính là tồn tại cấp Chiến Tướng thập tam tinh trên Địa Tinh.
Hoặc là nói, đám người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh còn không giá trị bằng 20 đồng Vũ Trụ?
Vương Đằng đột nhiên hơi bi ai thay cho bọn họ.
Hắn còn tưởng rằng ít nhất cần hai vạn đồng Vũ Trụ, ai ngờ chỉ cần 20 đồng Vũ Trụ.
Thần cmn 20 đồng Vũ Trụ!
Hai mươi đồng Vũ Trụ, ngươi không mua thì bị thiệt, không mua được thì rút lui, 20 đồng Vũ Trụ tùy tiện chọn ngẫu nhiên, 20 đồng Vũ Trụ ngươi đáng giá có được…
Trong đầu Vương Đằng giống như có giọng nói kiểu ma thuật đang lặp lại tuần hoàn.
“Đây đã là giá tiền thấp nhất rồi, giá của chợ nô lệ chúng ta tuyệt đối rất hợp lý.” Người phụ trách cho rằng Vương Đằng chê đắt, trong lòng hơi lộp bộp, nhanh chóng giải thích.
“Được rồi, tộc Bạng Nhân đều ở đây cả sao?” Vương Đằng nói.
Hắn biết có lẽ người phụ trách này đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cũng lười giải thích.
“Không thiếu hàng tồn kho.” Người phụ trách không biết Vương Đằng có ý gì, chỉ có thể thành thật đáp.
“Ta muốn người xinh đẹp nhất.” Vương Đằng nói.
“Người xinh đẹp nhất thì tương đối đắt, mỗi người giá thấp nhất đều ngoài 1000 đồng Vũ Trụ.” Người phụ trách nói.
“Dẫn ta đi xem.” Vương Đằng nói.
“Không thành vấn đề, ta lập tức cho người mang đến.” Ánh mắt người phụ trách tỏa sáng nói.