Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1415 - Chương 1415. Tào Sư Huynh, Không Phải Các Ngươi Không Muốn Đi Đấy Chứ? (3)

Chương 1415. Tào sư huynh, không phải các ngươi không muốn đi đấy chứ? (3)
Chương 1415. Tào sư huynh, không phải các ngươi không muốn đi đấy chứ? (3)

Ngoài cổng có không ít người thuộc gia tộc khác đến đây để hóng hớt. Trông thấy cảnh này, có người thổn thức, có kẻ vui sướng khi người gặp họa.

Bọn họ đều cảm thấy nhà họ Tào thật thê thảm, không ngờ lại lưu lạc đến nước này, đúng là khiến người ta không thể ngờ được.

...

Trong phủ đệ Nam Cung.

“Mọi chuyện đã xong, ta xin cáo từ.” Chấp sự Minh Thành.

“Đa tạ Chấp sự.” Vương Đằng nói.

"Không cần cảm ơn ta, dù không có ta, ngươi cũng có thể thoải mái giải quyết.” Chấp sự Minh Thành liếc mắt nhìn An Lan thật sâu, xua tay cười nói: “Phạm vi lãnh địa đã được gửi đến mạng vũ trụ của ngươi, ngươi tự xem đi, những thủ tục liên quan đã được xử lý xong, từ nay về sau tinh hệ này sẽ đứng tên ngươi.”

Dứt lời, Minh Thành biến mất ngay tức thì, có thể thấy đối phương đã rời khỏi.

"Thực lực của vị Chấp sự Minh Thành cũng mạnh lắm đấy.” Ánh mắt An Lan chợt lóe lên.

“Mạnh bao nhiêu?” Vương Đằng hỏi.

"Kém hơn ta chút xíu.” An Lan hả hê nói.

"Chà!” Vương Đằng trợn mắt.

An Lan cũng không thèm để ý, cười khà khà.

Vương Đằng ngắm nhìn xung quanh, cảm thán: “Cuối cùng cũng có nơi ở rồi, không cần ở nhờ nhà người khác nữa.”

“Ngươi từ bình dân vụt lên thành quý tộc hào môn đấy!” An Lan cảm khái không ngừng, quan sát xung quanh: “Nhưng hơi vắng vẻ, không có kẻ hầu người hạ, nếu không thì hoàn mỹ hơn rồi.”

"Có lý." Vương Đằng vuốt cằm.

"Ngươi có thể đến chợ nô lệ xem thử, ở đó có nô lệ của các tộc, chỉ cần là dưới cấp Hành Tinh đều rất rẻ. Với tài lực hiện giờ của ngươi, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu, thậm chí mua nổi những người trên cấp Hành Tinh.” Tiếng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.

"Nô lệ sao?!" Vương Đằng nhíu mày.

Đối với hắn mà nói, nô lệ là một cái gì đó xa xôi.

Chẳng qua nghĩ đến người đẹp của các tộc, không hiểu sao lại cảm thấy phấn khích nhỉ?

"Khụ khụ... Vương Đằng này tuyệt đối không phải loại người như vậy." Vương Đằng thầm lắc đầu.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Viên Cổn Cổn buồn bã nói.

"Không có gì." Vương Đằng tỏ vẻ nghiêm túc.

"Ngươi đừng xem thường chuyện này, ngày mai ngươi phải mở tiệc chiêu đãi nhóm quý tộc, tất phải có người hầu kẻ hạ để giữ thể diện, như vậy mới khiến người ta không xem thường mình.” Viên Cổn Cổn nói.

"Được rồi được rồi, ta đã biết, lát nữa ta đến chợ nô lệ xem sao.” Vương Đằng vội vàng gật đầu nói.

Vương Đằng không vội vã đi chợ nô lệ mà đảo quanh một vòng trong phủ đệ Nam Cung, làm quen một chút trước.

Mới vừa rồi chỉ kêu Viên Cổn Cổn kiểm tra bốn phía, hắn còn chưa cẩn thận nhìn xem.

Hiện giờ mới có cơ hội cẩn thận quan sát một phen ngôi nhà của mình về sau.

Mặc dù phủ đệ Nam Cung chỉ là một phủ Nam tước, nhưng lịch sử tương đối lâu đời, nội tình thâm hậu, cho dù là trình độ xa hoa hay là diện tích đều phù hợp với quy cách tiêu chuẩn của phủ Nam tước.

Đồng thời cả phủ đệ bao gồm sảnh trước, vườn hoa, đình viện, thư phòng cùng với khu nhà ở vân vân, cái gì cần đều có, thiết bị vô cùng đầy đủ.

Phủ đệ này còn tốt hơn chỗ ở của Đại sư Phàn Thái Ninh nhiều lắm.

“Ta đều có phần hâm mộ ngươi.” An Lan đi theo bên cạnh hắn, tham quan một phen rồi nói.

“Vài ngày tiếp theo ngươi có thể ở tạm nơi đây trước.” Vương Đằng cười nói.

“Ngươi định ép khô giá trị thặng dư của ta đó hả!” An Lan tức giận nói.

“Không có cách nào cả, tạm thời bên cạnh ta chỉ tồn tại một võ giả cấp Vực Chủ là ngươi, không thiếu chuyện cần đến ngươi hỗ trợ đấy.” Vương Đằng dang tay nói.

“Thêm tiền! Thêm tiền!” An Lan kêu ầm lên.

“Được rồi, đến lúc đó cho ngươi thêm một chút.” Vương Đằng vung tay lên, rất khí khái.

“Vậy còn tạm được.” An Lan vừa lòng gật đầu.

“Một lúc nữa, ta sẽ đi dạo chợ nô lệ một chuyến, mua vài tôi tớ về, phủ đệ này to như vậy, nếu như không có tôi tớ hỗ trợ quản lý, thật sự không xong.” Vương Đằng bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Ta đi cùng với ngươi nhé!” Ánh mắt An Lan sáng lên, giống như tương đối cảm thấy thích thú.

“Ta nói ngươi một tộc Cơ Giới, cảm thấy hứng thú với chuyện này như vậy là có ý gì hả?” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Ngươi không hiểu.” An Lan bí hiểm nói.

“Thần cmn ta không hiểu, không ngờ ngươi một tộc Cơ Giới lại cũng là kẻ lưu manh thời thượng.” Vương Đằng nói.

An Lan cười he he.

Hai người dạo qua một vòng, đại khái quen thuộc một phen với phủ đệ Nam Cung, sau đó mới đi ra ngoài.

Thời kỳ này, Viên Cổn Cổn không nói một câu nào, giống như lại rơi vào trong yên lặng.

Hai người Vương Đằng và An Lan cưỡi xe bay năng lượng phù văn đi đến chợ nô lệ.

Thật ra chợ nô lệ này rất dễ tìm!

Bởi vì ở Đế thành, thị trường nô lệ thật sự rất sôi động.

Không, phải nói rằng bất cứ một tinh cầu phồn hoa nào, bất cứ một tòa thành lớn nào trong vũ trụ này, thị trường nô lệ đều thật sôi động.

Có thể nói buôn bán nô lệ là một ngành nghề có lợi nhuận kếch xù nhất trong vũ trụ này.

Một vài cường giả có được rất nhiều sinh mệnh tinh cầu, bọn họ tăng thêm khoản thu nhập của mình như thế nào?

Trừ bỏ sản vật phong phú nào đó ra, hoặc tinh cầu có của cải thịnh vượng, rất nhiều tinh cầu chỉ có thể rơi vào con đường là nơi sản xuất nô lệ.

Bọn họ khiến sinh mệnh trên tinh cầu liều mạng sinh con đẻ cái, sau đó lại bán dân cư cho các nơi trong vũ trụ, có thể giá của mỗi một nô lệ không được cao, nhưng số lượng sinh mệnh của mấy trăm, thậm chí mấy ngàn tinh cầu là khổng lồ đến cỡ nào, tiến hành buôn bán cư dân thật sự chính là một con số cực lớn.

Đặc biệt có rất nhiều chủng tộc tương đối được hoan nghênh trong vũ trụ, nhận được theo đuổi của rất nhiều quý tộc lớn, thế lực lớn.

Mà một vài nô lệ có thực lực mạnh mẽ thì cần phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, nô lệ như vậy chẳng những có giá trị cao, hơn nữa số lượng không nhiều.

Nói ví dụ như nô lệ cấp Vũ Trụ, có lẽ đã thật sự hiếm thấy trong chợ nô lệ.

Nô lệ cấp Vũ Trụ không dễ khống chế, hơn nữa cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, mặt khác cũng sẽ chạm đến tôn nghiêm của cường giả cấp Vũ Trụ, bởi vậy không thể chế tạo nô lệ cấp Vũ Trụ số lượng nhiều được.

Hết chương 1415.
Bình Luận (0)
Comment