Tào Hoành Đồ không để ý đến Tào Quan. Hắn đã hoàn toàn thất vọng về đứa con trai này, thế nhưng hắn lại nhìn chằm chằm Vương Đằng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi giỏi lắm!”
Có thể thấy hắn đang cố gắng kìm nén lửa giận, nhưng vẫn không kìm được.
“Đương nhiên ta phải giỏi rồi.” Vương Đằng gật đầu nói.
"Hừ!" Tào Hoành Đồ hầm hừ, không cãi nhau với Vương Đằng, sắc mặt vô cùng nặng nề. Cuối cùng hắn không ở lại nữa, xoay người rời khỏi phủ đệ Nam Cung.
Đám Tào Vũ, Tào Lăng ào ào đuổi theo, số còn lại tuy không cam lòng, nhưng cũng biết mình không thể ở lại, nói nhiều vô ích, chỉ có thể rời đi.
“Đợi đã.” Vương Đằng đột nhiên mở miệng nói.
"Ngươi còn muốn sao nữa?” Tào Hoành Đồ quay đầu, cất giọng lạnh lùng.
"Ta muốn xác nhận lại, liệu ngươi có hốt cả đồ vốn thuộc về gia tộc Nam Cung hay không.” Vương Đằng nói.
"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Tào Hoành Đồ nhận ra mình bị sỉ nhục, sắc mặt hắn đỏ lên, bắt đầu tỏ ra khí thế Vực Chủ.
"Hừ!" An Lan cất tiếng hừ, bước ra chắn trước mặt Vương Đằng, khí thế cũng theo đó mà tuôn ra.
Ầm!
Khí thế của hai bên va chạm mạnh giữa không trung, khí kình cuồn cuộn ngùn ngụt.
"Soạt soạt soạt!” Tào Hoành Đồ biến sắc, lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định thân hình, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn nhìn chằm chằm An Lan, ánh mắt ngập tràn kiêng kỵ.
Khi ở Hỏa Hà giới, hắn và Sinclairmont phải liên thủ mới chống lại nổi Vực Chủ tộc Cơ Giới này, nhưng khi đó bọn họ đều đè nén sức mạnh xuống cấp Vũ trụ, không tài nào xác định sức mạnh thật sự của đối phương.
Hiện giờ đôi bên hoàn toàn dùng thực lực cấp Vực Chủ để đối đầu, Tào Hoành Đồ mới thật sự lĩnh hội thực lực của An Lan.
Ngay cả chấp sự Minh Thành cũng ngạc nhiên nhìn An Lan, ánh mắt không khỏi chấn động.
“Thực lực quá mạnh!”
Bây giờ chấp sự Minh Thành mới hiểu vì sao Vương Đằng cố ý gọi người thuộc tộc Cơ Giới này đến.
Thực lực của đối phương phải gọi là đứng đầu trong số các cường giả cấp Vực Chủ!
Có Vực Chủ tộc Cơ Giới ở đây, cho dù không có đi nữa, cuối cùng Tào Hoành Đồ cũng phải nhận thua.
Đám Tào Quan và Tào Lăng không biết thực lực của An Lan. Giờ phút này thấy Tào Hoành Đồ chịu thua, bọn họ mới biết vị thuộc tộc Cơ Giới này là cường giả cấp Vực Chủ, hơn nữa còn mạnh hơn Tào Hoành Đồ. Khuôn mặt họ biến sắc, cảm thấy không thể tin nổi.
Không ngờ lại có cường giả mạnh như thế bên cạnh Vương Đằng!
Rốt cuộc hắn có phải là võ giả đến từ tinh cầu quê mùa không? Tại sao hắn lại có thể sử dụng cường giả cấp Vực Chủ?
Người nhà họ Tào vô cùng hoài nghi, đồng thời càng thêm kiêng kỵ.
"Tào sư huynh, đừng xúc động thế chứ, hiện giờ nơi này là phủ đệ của ta, ngươi động vào làm hỏng đám hoa cỏ ở đây thì phải bồi thường đấy.” Vương Đằng nói.
Tào Hoành Đồ tức muốn hộc máu.
Minh Thành hơi cạn lời, cảm thấy Vương Đằng đúng là khiến người ta tức chết, quá đen tối.
"..." Dù sao An Lan cũng quá quen với bản tánh Vương Đằng, cảm thấy hắn cực kỳ vô sỉ.
"Tào sư huynh đừng có cáu, ta chỉ xem sơ qua thôi, nếu các ngươi không lấy gì, tất nhiên ta sẽ không làm khó các ngươi.” Vương Đằng nói.
"Tào Vực Chủ, ngươi vẫn nên hợp tác chút đi.” Chấp sự Minh Thành cũng lên tiếng.
“Được, ta chờ ở đây.” Tào Hoành Đồ hít một hơi thật sâu, bực tức nói.
Vương Đằng đi vào trong nhà, giả vờ kiểm tra, nhưng thực tế là để Viên Cổn Cổn nhìn xem.
Làm một sinh mệnh trí năng, cho dù thời gian đã qua rất lâu, nó cũng có thể ghi chép lại.
Kết quả nó phát hiện đúng là thiếu không ít đồ, phần lớn là đồ vốn được cất giữ trong phủ đệ Nam Cung, hiện tại không rõ tung tích.
"Tào sư huynh, chúng ta phải tính lại thôi." Vương Đằng xoay người đi ra, nở một nụ cười.
Tào Hoành Đồ nhìn thấy vẻ mặt hắn thì ấn đường đột nhiên nảy lên, trong lòng có dự cảm không lành.
"Trong đại sảnh này vốn có một viên giao châu cực kỳ xa xỉ, đó là bảo vật của tộc Giao nhân, tại sao bây giờ không thấy đâu nữa?" Vương Đằng nói.
Tào Hoành Đồ có ấn tượng sâu sắc với thứ này, dù sao chính hắn đã tặng viên giao châu cho người khác.
Nhưng hắn không hiểu, rõ ràng trước đây Vương Đằng chưa từng tới phủ đệ Nam Cung, tại sao lại quen thuộc mọi thứ như thế?
Chuyện này không hợp lý!
"Bậy bạ, chúng ta đời nào lấy đồ của phủ đệ Nam Cung.” Tào Quan núp sau lưng Tào Hoành Đồ, chột dạ kêu lên.
“Có cần ta lấy chứng cứ ra không?” Vương Đằng nói.
Sắc mặt Tào Hoành Đồ hơi thay đổi. Hắn cũng không ngốc, thấy Vương Đằng lạnh lùng như vậy là hiểu đối phương đã có dự tính trước. Nếu hắn nhất quyết không thừa nhận, đợi Vương Đằng lấy chứng cứ ra, chỉ e cuối cùng cả nhà mình sẽ bị mất hết mặt mũi.
Dù sao tự tiện lấy đồ của phủ đệ Nam Cung, truyền ra ngoài cũng rất khó nghe.
Nếu là lúc trước, với thân phận đệ tử của Nam Cung Việt, hắn lấy cũng chẳng sao.
Nhưng giờ thì khác, tước vị bị Vương Đằng kế thừa, đương nhiên tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về Vương Đằng.
Tào Hoành Đồ đường đường ở cấp Vực Chủ mà lại làm ra chuyện như vậy, không khỏi quá mất mặt.
"Không cần, ta sẽ bồi thường mấy thứ này.” Tào Hoành Đồ cắn răng nói.
"Vậy thì tốt rồi, ta biết sư huynh không phải hạng người trộm cướp mà.” Vương Đằng cười nói.
Đúng là thốn tim!
Một mũi tên bắn trúng đầu gối của Tào Hoành Đồ, không cho hắn để lại đường lui.
“Ta sẽ hoàn trả đủ số.” Tào Hoành Đồ xoay người rời đi, hắn thật sự ở lại đây không nổi nữa, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
“Ta sẽ đưa bản liệt kê đồ đạc cho các ngươi, nhớ kiểm tra và nhận nhá.” Vương Đằng ở sau lưng nói.
Thân hình Tào Hoành Đồ như bị kiềm hãm, sau đó bước chân của hắn nhanh hơn hẳn.
“À phải, ngày mai ta mở tiệc chiêu đãi các quý tộc khác, sư huynh nhớ đến đó nha!” Vương Đằng lại nói.
Tào Hoành Đồ bước hụt một phát, cuối cùng cũng đi tới cửa, bóng dáng chật vật biến mất ngay tại đó.
Chấp sự Minh Thành và An Lan đều dở khóc dở cười, cảm thấy Vương Đằng quá âm hiểm, kích thích Tào Hoành Đồ đến mức thảm như vậy.
Đám người nhà họ Tào ảm đạm rời khỏi phủ đệ Nam Cung.