Hơn nữa đại điển kế thừa ngày hôm nay tuyệt đối đã để lại ẩn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Tư chất thiên kiêu của Vương Đằng hoàn toàn khắc sâu trong lòng rất nhiều người, không chỉ đối với nữ võ giả.
Ngay lập tức, câu chuyện kế thừa đại điển của hắn trở thành đề tài hấp dẫn khắp Đế Thành, không ít người đang say sưa bàn tán chuyện này.
Thậm chí tin tức còn lan mạnh hơn, thông qua mọi con đường để truyền tới các tinh cầu sinh mệnh trực thuộc lãnh thổ đế quốc Đại Càn.
Tin tức trong vũ trụ cực kỳ nhanh nhạy, cộng thêm sự tồn tại của vũ trụ hư cấu, điều đó càng khiến tin tức không chỉ bị giới hạn trong phạm vi một tinh cầu.
Vương Đằng cũng không biết mấy chuyện đó. Giờ phút này, hắn đang tiễn những cường giả quý tộc rời khỏi Đế Cung.
“Nam tước Vương Đằng, sau khi kế thừa tước vị, tiếp theo chúng ta đợi uống rượu mừng của ngươi đấy!” Một Nam tước lâu đời cười nói.
“Không sai, không sai, kế thừa tước vị là chuyện vui lớn trong đời, hôm nào đó chúng ta phải tới cửa đòi ly rượu mừng mới được.” Một Tử tước khác không hề kiêu ngạo vì thân phận khác biệt, hắn tươi cười nói theo.
Trái lại, những kẻ thuộc vương tộc khác họ lại không tiến lên. Bọn họ là người của vương tộc, người nào người nấy đều có sự thận trọng và kiêu ngạo, không thể quay sang nịnh nọt Vương Đằng chỉ vì hắn có thiên phú cao.
Cho dù muốn mượn sức Vương Đằng, họ cũng sẽ dùng cách khác, trói buộc bằng lợi ích.
Đây là vấn đề quy trình, họ quá sĩ diện mà!
Sau khi ứng phó với nhóm quý tộc nhiệt tình này, Vương Đằng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nam tước Vương Đằng!” Lúc này đây, có người gọi hắn.
“Chấp sự Minh Thành!” Vương Đằng nhìn lại, ngạc nhiên kêu lên.
“Đất phong của ngươi đã được quyết định, các lão nhờ ta đến báo cho ngươi hay, ngoài ra còn có phủ đệ Nam Cung, ta sẽ đi thu hồi cùng ngươi.” Chấp sự Minh Thành nói.
“Đất phong đã được quyết rồi luôn.” Vương Đằng thầm kinh ngạc.
“Không sai, đây là quyết định chung của cấp trên, cũng không tệ đâu.” Minh Thành cười nói.
Vương Đằng nghe hắn nói như vậy thì thở phào. Hắn còn lo gia tộc Pylax kiếm chuyện làm khó, cho hắn một lãnh địa không tốt để quản lý.
Hiện giờ xem ra đối phương cũng không thể nhúng tay vào việc này.
“Bây giờ tới phủ đệ Nam Cung nhé?” Chấp sự Minh Thành hỏi.
"Vâng, vậy thì làm phiền Chấp sự rồi.” Vương Đằng gật đầu, nói.
Hắn tới Đế Thành lâu như vậy mà còn chưa có nơi ở, đương nhiên phải đi càng nhanh càng tốt.
Với lại Tào Hoành Đồ ở lâu như thế, tới lúc phải thu lại rồi.
Hôm nay có Minh Thành hỗ trợ, chắc hẳn Tào Hoành Đồ cũng không dám giở trò.
“Tốt quá, đi thôi!” Viên Cổn Cổn còn hớn hở hơn hắn, không ngừng hô vang trong đầu Vương Đằng.
Vương Đằng cười cười, không để ý tới nó. Hắn và Minh Thành đi tới phủ đệ Nam Cung, tiện đường gọi cả An Lan, bảo hắn đi chung chuyến này.
...
Phủ đệ Nam Cung.
Đây là lần thứ hai Vương Đằng đến đây, lần trước hắn đến làm khách, nhưng lần này hắn là chủ nhân, chủ nhân danh chính ngôn thuận!
Lúc này đây, Vương Đằng đứng ngoài cổng lớn, bên cạnh hắn là hai vị cường giả cấp Vực Chủ.
Hộ vệ của phủ đệ vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức biến sắc, thậm chí không dám xì hơi.
Vương Đằng dẫn đầu đi vào bên trong, đám hộ vệ không dám ngăn cản.
“Chúng ta cứ thả cho họ vào như thế à?” Một tên hộ vệ nói nhỏ.
“Vị này là Nam tước mới kế vị, thân phận khác với lúc trước, ngươi dám cản không?” Hộ vệ khác bất đắc dĩ nói.
“Ầy, xem ra cũng tới lúc chúng ta phải rời phủ đệ Nam Cung rồi.” Tên hộ vệ lắc đầu thở dài, sắc mặt khá là phức tạp.
Bọn họ nương nhờ Tào Hoành Đồ, một là vì thực lực của hắn, hai là vì không có ai ngoài hắn có thể kế thừa tước vị Nam tước.
Nhưng giờ đây tước vị ấy đã tan thành bọt nước, cho dù họ tiếp tục nương nhờ vào cường giả cấp Vực Chủ như Tào Hoành Đồ, thân phận cũng trở nên thấp hẳn, không còn nổi danh như nương nhờ dưới trướng Nam tước.
Vương Đằng đi tới đại sảnh, đám người nhà họ Tào miễn cưỡng lộ mặt, nhất là gia quyến của Tào Hoành Đồ, không ai muốn rời khỏi phủ Nam tước này.
Phủ đệ Nam Cung là nơi khiến họ nở mày nở mặt.
Đi tới nơi khác, họ không thể có được cuộc sống ăn trên ngồi trốc như vậy.
Cho nên ánh mắt họ nhìn Vương Đằng vô cùng oán hận, nhưng không có kẻ nào dám lên tiếng nói, bọn họ hết sức kiêng kỵ hắn.
“Tào sư huynh, thu dọn xong hết chưa? Hôm nay ta sẽ chuyển vào đây ở.” Vương Đằng thấy Tào Hoành Đồ đi ra thì cười hì hì.
"Vương Đằng, ngươi thật sự không màng tình cảm và thể diện hay sao?” Tào Hoành Độ nói mà mặt không đổi sắc.
Hắn hao hết tâm tư vì tước vị này, tính toán hết nước, kết quả lại bại dưới tay Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường như Vương Đằng, làm sao hắn có thể cam lòng.
"Ta đã cho ngươi thời gian hai ngày để chuẩn bị. Nếu thật sự không màng tình cảm và thể diện, ta đã sớm đuổi cổ các ngươi ra ngoài rồi.” Vương Đằng thản nhiên nói: "Tào sư huynh, lẽ nào các ngươi không muốn đi?”
"Vương Đằng, ngươi đừng quá đáng!” Tào Quan đỏ mắt, giận dữ hét lên.
Ỷ vào tước vị Nam tước này, những năm qua hắn sống cực kỳ sung sướng, rất nhiều người nịnh bợ hắn, nhưng bây giờ hắn chẳng còn gì cả.
Nhớ lại lúc trước, hồi Vương Đằng mới tới đây, Tào Quan tỏ vẻ kiêu ngạo coi khinh, xem thường Vương Đằng, bây giờ hắn lại giống con chó không nhà bị Vương Đằng đuổi đi.
Trước và sau ngược nhau quá nhiều, khiến hắn không thể chấp nhận.
Mà tất cả mọi thứ đều tại Vương Đằng gây nên.
Có thể hiểu vì sao hắn hận Vương Đằng như thế.
"Tào sư huynh, đứa con phế vật này của ngươi hở tí là gào lên với ta, thế thì ngươi đừng trách ta không khách sáo.” Vương Đằng vẫn giữ thái độ bình thản, nhưng sát ý lại lóe lên trong mắt.
Sắc mặt Tào Quan tái nhợt, hắn vừa giận dữ vừa kinh sợ, không khỏi thụt lùi về phía sau.
Vương Đằng vốn không nhìn hắn, dù có nói cũng chỉ nói với Tào Hoành Đồ, không thèm để ý tới Tào Quan. Thái độ như vậy càng khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng Tào Quan nào dám phản bác, hắn biết nếu mình dám mở miệng, Vương Đằng tuyệt đối sẽ không nương tay.