“Biến đi, ta là võ giả cấp Hằng Tinh, thiên sinh lệ chất, chỉ có ta mới xứng bên cạnh Nam tước Vương Đằng.”
…
Có nhiều nữ võ giả còn có ý đồ với Vương Đằng, còn muốn làm thị nữ cho Vương Đằng. Người người bắt đầu muốn ‘lái xe’, toàn bộ đều vi phạm luật giao thông, ngay cả cảnh sát vũ trụ cũng không đuổi kịp bọn họ.
Không biết khi Vương Đằng biết được cục diện thế này, hắn sẽ cảm thấy thế nào há?
Ở Địa Tinh, ngay cả võ giả cấp Hành Tinh cũng khó có được một người, mỗi một võ giả cấp Hành Tinh đều sẽ nhận được sự tôn trọng của hết thảy mọi người.
Nhưng ở đế quốc Đại Càn, võ giả cấp Hằng Tinh lại đang đổ xô theo đuổi hắn.
Thế giới này thay đổi quá nhanh rồi!
Tào Hoành Đồ hòa vào dòng người, hai mắt hắn chấn động kịch liệt, gương mặt lúc trắng lúc xanh, hệt như mở phường nhuộm vậy, đặc sắc vô cùng.
Tào Vũ, Tào Lăng, Tào Quan đứng bên cạnh hắn đều run rẩy, biểu cảm hệt như nhìn thấy quỷ. Bọn họ không thể tiếp nhận sự thật này.
Thậm chí giờ trong lòng họ còn sinh ra cảm giác sợ hãi, điều này thật vô lý, không hề thực tế tí nào.
Nếu thiên phú của Vương Đằng thực sự vượt qua được Đế tử, vậy thì với mấy người nhà họ Tào, đây chính là một đòn chí mạng.
Một bên khác, các vị Tông Sư của liên minh Phó Chức Nghiệp cũng đến thăm, giờ phút này bọn họ đều kinh ngạc không thôi.
“Không ngờ, thiên phú võ đạo của Tông Sư Vương Đằng lại đáng kinh ngạc đến mức ấy!” Tông Sư Alfred cảm thán một câu.
Những Tông Sư khác cũng cảm thấy như vậy, bọn họ đều bị kinh ngạc đến không thốt nên lời.
…
Bên dưới Đế cung, Vương Đằng đứng trước mặt các cường giả quý tộc, ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua, nhìn thấy hết thảy các biểu cảm của mọi người, hắn hài lòng gật đầu.
Rất tốt, không uổng công giả bộ ngầu lòi như vậy!
Nhất là biểu cảm ‘Ta giận dữ lắm nhưng ta cũng không làm gì được’ của Waltgu khiến hắn sướng muốn chết.
Người đàn ông Hoàng tộc kia đứng dậy, hắn liếc mắt nhìn Vương Đằng, ánh mắt ấy lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cất lời: “Ngươi rất giỏi!”
Tầm mắt Vương Đằng cũng rơi trên người hắn, vừa nhìn thấy quần áo của người nọ lập tức có hơi kinh ngạc.
Người của Hoàng tộc!
Không ngờ kế thừa tước vị lần này lại có sự góp mặt của người bên Hoàng tộc.
Những người khác cũng đều sửng sốt, không ai ngờ rằng vị này lại đưa ra lời đánh giá như vậy cho Vương Đằng cả!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, dù sao thì Vương Đằng cũng đã phá được kỷ lục mà Đế tử đã lập ra!
Xem ra Vương Đằng đã được Hoàng tộc để mắt đến!
Sắc mặt Waltgu càng sa sầm. Hắn quét mắt qua, có hơi giật mình, hình như mọi chuyện diễn ra vượt tầm kiểm soát của hắn.
“Lấy ấn Nam tước ra đây!” Người đàn ông Hoàng tộc lần nữa cất lời.
Mắt Vương Đằng sáng lên. Hắn không nói nhiều lời, lập tức lấy ấn Nam tước mà Nam Cung Việt để lại cho hắn ra.
Cái ấn kia chậm rãi bay lên, người đàn ông Hoàng tộc phất tay một cái tức thì có một luồng ánh sáng vàng tiến vào trong, ấn Nam tước bừng sáng ánh vàng ngay tức khắc.
“Nhỏ máu của ngươi vào.” Người đàn ông Hoàng tộc nói.
Vương Đằng làm theo, dùng nguyên lực đâm đầu ngón tay, một giọt máu tươi bay ra, nhỏ vào trong ấn Nam tước.
Oành!
Ấn Nam tước bay lên trên đỉnh đầu Vương Đằng, vầng sáng chói lọi, giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng rực rỡ trước mặt mọi người.
Mà Vương Đằng đứng phía dưới vầng sáng ấy lại như một thần tử!
“Sắc lệnh, trao tước vị Nam tước của đế quốc Đại Càn lại cho Vương Đằng, nhập vào Đại Càn Huân Tước các của ta, sống là người của Đại Càn, chết là ma của Đại Càn!”
Giọng nói của vị người đàn ông Hoàng tộc bỗng truyền ra, vang vọng giữa trời đất, thậm chí còn truyền khắp toàn bộ Đế thành, uy nghiêm không gì sánh nổi!
Đây là biển hiệu của Tước vị đế quốc!
Cho dù là Nam tước có cấp bậc thấp nhất đi nữa cũng sẽ được hưởng đãi ngộ như vậy, là điều mà những võ giả bình thường khác không thể sánh bằng.
Nó cũng giống như một thông báo chung của hệ thống trong trò chơi vậy, thật khiến người ta ghen tị!
“Lĩnh mệnh!”
Vương Đằng cúi người bái lễ, vươn hai tay ra, ấn Nam tước chậm rãi rơi xuống tay hắn.
Người đàn ông Hoàng tộc hài lòng gật đầu: “Kể từ ngày hôm nay, ngươi có thể đi lại khắp tinh hải vũ trụ với danh nghĩa của Đại Càn, cô chúc ngươi vang danh tứ phương, võ vận hưng thịnh!”
“Cảm ơn…” Vốn Vương Đằng định cảm ơn, nhưng hắn chợt phát hiện không biết nên xưng hô thế nào.
“Cô là Trọng Sơn Vương!” Trên gương mặt của người đàn ông Hoàng tộc lộ ra ý cười.
“Cảm ơn Trọng Sơn Vương!” Vương Đằng nói.
Trọng Sơn Vương gật đầu, chắp tay ra sau nhìn Vương Đằng, càng nhìn hắn càng thấy hài lòng.
Lúc Vương Đằng ngẩng đầu lên, hắn đã không còn ở chỗ đó nữa, hệt như chưa từng xuất hiện.
Vương Đằng vô cùng kinh ngạc, lòng hắn như nổi sóng từng cơn. Thực lực của vị Trọng Sơn Vương này quả thật sâu không lường được, e là cũng phải ở cấp Giới Chủ trở lên.
Trọng Sơn Vương vừa rời đi, những quý tộc khác cũng ồ ạt lên tiếng chúc mừng. Vốn là bọn họ còn hơi đắn đo lo sợ gia tộc Pylax, nhưng sau khi thấy được thiên phú Vương Đằng lộ ra, những người này đã vứt bỏ lo lắng ra sau đầu.
Đây là kẻ có thiên phú vượt qua cả Đế tử đấy!
Mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy Vương Đằng không thể so được với Đế tử, dù sao căn cơ kém nhau xa như vậy.
Nhưng dù không thể bì được thì cũng chẳng kém bao nhiêu hết.
Thiêu kiêu thế này, đã đủ để bọn họ bỏ qua mọi uy hiếp để đến chèo kéo.
Hơn nữa, ngay cả Trọng Sơn Vương cũng lên tiếng khen ngợi Vương Đằng, từ đó có thể thấy thiên phú của Vương Đằng thực sự rất tốt, sau này chắc chắn sẽ vang danh vũ trụ tinh hải.
Trong giới quý tộc, chỉ có mỗi Waltgu của gia tộc Pylax vẫn đứng nguyên tại chỗ, không bước lên chúc mừng, sắc mặt âm u, hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, hắn không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một phút.
Đại điển kế thừa tước vị của Vương Đằng kết thúc trong tiếng chúc mừng hoan hô nhiệt liệt.
Đại điển trông có vẻ đơn giản, không quá nặng nề trang nghiêm.
Đây là căn cơ của đế quốc Đại Càn, dù chỉ là một đại điển kế thừa cực kỳ đơn giản, nhưng khiến người xem cảm thấy chưa đã.