Trí nhớ của võ giả rất tốt, Vương Đằng chỉ nhìn lướt qua đã kiểm kê xong những nô lệ này, gật đầu.
Người phụ trách vận chuyển nô lệ kia bàn giao xong xuôi, lúc này mới rời đi.
Đám nô lệ kia lại đang đánh giá ngôi nhà sau này của mình, một đám có vẻ ngạc nhiên, không thấy quá căng thẳng.
Chỉ có mười nô lệ của tộc Hoa Linh kia mới hơi căng thẳng, hình như còn chưa thích ứng với thân phận nô lệ, hiển nhiên lai lịch của các nàng hơi có vấn đề.
Nhưng đây không phải vấn đề Vương Đằng chú ý. Hắn mua, đương nhiên chính là nô lệ của hắn, không có bất kì vấn đề trên thủ tục, ai cũng không tìm ra vấn đề.
Về phần người của tộc Hoa Linh có thể tìm tới cửa hay không?
Trái lại, Vương Đằng còn không lo lắng, tuy rằng tộc Hoa Linh rất kỳ lạ, nhưng nói thật thực lực không quá mạnh mẽ, không đến mức uy hiếp được hắn.
....
Trong hoa viên.
Vương Đằng lấy ra một cái ghế dựa, ngồi trước mặt một đám nô lệ, ánh mắt đảo qua, hơi vừa lòng gật đầu.
Rất khá!
Nhìn đám người này hoặc là nô lệ khí tức mạnh, hoặc là nô lệ oanh oanh yến yến, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, Vương Đằng cảm thấy tiền tiêu xứng đáng.
Những nô lệ này chia làm hai bên.
Một bên là võ giả trên cấp Hằng Tinh, Vương Đằng chuẩn bị dùng làm hộ vệ.
Bên còn lại là nữ nô lệ dưới cấp Tinh Đồ, một đám xinh đẹp như hoa, vô cùng kiều diễm, hơn nữa chủng tộc khác nhau, giống như hình thành từng phong cảnh, cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Vương Đằng dừng trên người một người trong đó.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp dáng vẻ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, vóc người khá đẹp, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất dịu dàng tao nhã. Nàng là quản gia mà Vương Đằng chọn.
“Chủ nhân!” Người phụ nữ đó đứng ra, mỉm cười, hành lễ nói.
“Ngươi tên là gì?” Vương Đằng hỏi.
“Thưa chủ nhân, ta tên là Anne.” Tên kia mỹ phụ nói.
“Ừm, phủ đệ này ta vừa mới chuyển vào, sau này do ngươi làm quản gia. Lát nữa ta sẽ chuyển cho một số tiền, ngươi xem thử trong nhà còn thiếu gì, nên mua thì mua, nên sắp xếp thì ngươi xem thử rồi sắp xếp, những người hầu gái cũng do ngươi quản lý.” Vương Đằng thực tùy ý nói.
Anne hơi ngạc nhiên. Nàng cảm thấy chủ nhân trước mắt này hoàn toàn có vẻ muốn phủi tay mặc kệ, ném tất cả mọi việc cho nàng.
“Vâng!”
Nhưng tu dưỡng dày công tôi luyện hàng ngày vẫn khiến nàng lập tức khom người xác nhận, thái độ cực kỳ cung kính.
“Đợi lát nữa, ta sẽ cho ngươi một đồng hồ trí năng, ngoài ra mở một thẻ ngân hàng cho ngươi dùng.” Vương Đằng nói.
“Vâng.” Anne nói.
“Tiếp theo ta phải mở tiệc chiêu đãi các quý tộc Đế thành, cũng giao cho ngươi sắp xếp.” Vương Đằng nói.
“Mở tiệc chiêu đãi quý tộc Đế thành!” Anne lập tức kinh hãi.
Chủ nhân này của nhà mình có lai lịch gì? Còn mở tiệc chiêu đãi các quý tộc lớn của Đế thành.
“Ta muốn ngươi sắp xếp dựa theo quy cách cao nhất, đừng làm mất thể diện của phủ Nam tước.” Vương Đằng nhìn nàng một thật sâu, lại nói.
“Vâng!” Trong lòng Anne hơi khẩn trương, vội vàng nói.
Vương Đằng nhìn về phía bên kia, hỏi nữ tinh thần niệm sư: “Ngươi tên gì?”
“Bertha!” Tinh thần niệm sư kia lãnh đạm nói.
“Ngươi thì sao?” Vương Đằng lại nhìn về phía người của tộc Ảnh Sát kia hỏi.
“Hardy!” Im lặng một chút, một giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong áo choàng đen.
Vương Đằng không khỏi lắc đầu, cảm thấy hình như hai thuộc hạ này đều gai góc, không dễ chỉ huy như vậy.
Lập tức hắn nói, sắc mặt lạnh lùng: “Ta mặc kệ trước kia các ngươi có thân phận gì, nhưng hiện tại các ngươi là nô lệ của ta, hy vọng các ngươi hiểu được sự thật này. Ta chả buồn hiểu những suy nghĩ nhỏ của các ngươi, sau này chuyện ta bảo các ngươi làm, đều phải làm tốt cho ta. Ai dám bằng mặt không bằng lòng, đừng trách ta không khách sáo, cùng lắm thì coi như mua mấy con chó, chết thì cũng chết rồi. Ta rất có tiền, mua mấy võ giả cấp Vũ Trụ nữa cũng được.”
Sắc mặt Bertha lập tức vô cùng tái nhợt, đôi mắt thoáng qua vẻ khuất nhục.
Hardy vẫn bọc trong áo choàng đen, cả người như chỉ có một cái áo choàng tung bay ở đâu, đương nhiên không nhìn ra biểu cảm gì. Nhưng từ dao động nguyên lực, có thể thấy được, tâm trạng của hắn cũng không bình tĩnh như vậy.
Anne và những người hầu nữ này vốn tưởng rằng Vương Đằng là chủ nhân rất tùy hứng, rất dễ sống chung, không ngờ đột nhiên nhìn thấy một mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn như thế, toàn bộ mọi người đều sợ hãi rùng mình, lần lượt cúi đầu, khom lưng, sợ chọc giận hắn.
“Đương nhiên, nếu các ngươi khiến ta vừa lòng, chờ thực lực của ta đạt tới cấp Vực Chủ, ta cũng không ngại lấy đi chip sinh vật, để các ngươi trở thành người tùy tùng của ta, mà không phải nô lệ cả đời.” Vương Đằng lại nói.
“Thật ư?” Ánh mắt Bertha ngưng lại, nàng ngẩng đầu hỏi.
Hardy cũng nhìn qua Vương Đằng, không khó nhìn ra vẻ kích động từ ánh mắt đó của hắn.
“Bertha, những người này giao cho ngươi dẫn dắt, ta cần một đội ngũ huấn luyện có tố chất.” Vương Đằng không trả lời bọn họ. Dặn dò xong việc, hắn đã xoay người rời khỏi.
Hai người Bertha và Hardy đứng yên tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định, không biết lời Vương Đằng nói là thật hay giả.
Hơn nữa, còn cần chủ nhân này đạt tới cấp Vực Chủ, bọn họ mới có cơ hội trở thành người tùy tùng.
Chẳng lẽ cấp Vực Chủ dễ đạt tới như vậy sao.
Bọn họ thân là cường giả cấp Vũ Trụ, đương nhiên biết muốn đạt tới cấp Vực Chủ là một chuyện khó khăn cỡ nào.
Mà trong mắt bọn họ, chủ nhân này chẳng qua là một võ giả cấp Hành Tinh, võ giả cấp Hành Tinh cách cấp Vực Chủ quá xa xôi, chờ hắn đạt tới cấp Vực Chủ còn không biết là năm tháng nào.
Thậm chí có thể đạt tới hay không cũng là vấn đề.
Nhưng bọn họ căn bản không có lựa chọn, bọn họ biết đây là kết quả cuối cùng của bọn họ, ít nhất còn có một tia hy vọng.
“Haiz!” Bertha thở dài, cuối cùng xoay người, đi sắp xếp những nô lệ cấp Hằng Tinh theo mệnh lệnh của Vương Đằng.
Có đám nô lệ này gia nhập, phủ Nam tước lập tức giống như một cổ máy khổng lồ vận chuyển có thứ tự.