Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1424 - Chương 1424. Hê, Yêu Tinh Ăn Một Gậy Của Lão Tôn Ta!

Chương 1424. Hê, yêu tinh ăn một gậy của lão tôn ta!
Chương 1424. Hê, yêu tinh ăn một gậy của lão tôn ta!

Đặc biệt là Anne, không hổ là nô lệ loại quản gia, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, quản lý cả phủ đệ gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ đều được sắp xếp rõ ràng.

....

Sau khi Vương Đằng kêu người sắp xếp xong chỗ ở cho An Lan, thì đi vào trong phòng sách của phủ đệ.

Viên Cổn Cổn hiện ra, ánh mắt nhìn qua bốn phía, lộ ra vẻ phức tạp, nói: “Nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng ta lại trở lại đây.”

Vương Đằng lẳng lặng nhìn bên cạnh, cũng không đi quấy rầy nó.

Sau một lúc lâu, Viên Cổn Cổn bay tới trước một giá sách, sắp xếp mấy quyển sách phía trên giá sách theo quy luật nào đó.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất lập tức nứt ra một cái cửa, lộ ra một cầu thang nối thẳng xuống phía dưới.

Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đi thôi!” Viên Cổn Cổn dẫn đầu bay xuống phía dưới.

Không bao lâu, hai người đi tới điểm cuối của thang đá. Vương Đằng phát hiện phía dưới là một không gian ngầm kích thước cỡ một căn phòng bình thường, mà trên một mặt vách tường của căn phòng này, có một cánh cửa kim loại khổng lồ.

“Kích hoạt ấn ký truyền thừa của ngươi, mở ra kho tàng Nam Cung gia.” Viên Cổn Cổn nói.

“Đây là kho tàng của Nam Cung gia?” Vương Đằng hỏi.

“Không sai, cũng chính là đồ vật mà Tào Hoành Đồ luôn muốn.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ta thật sự muốn xem thử bên trong có đồ tốt gì.” Vương Đằng cười, kích hoạt ấn ký truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại.

Ấn ký truyền thừa phức tạp huyền ảo toả ra ánh sáng kinh người ở nơi ấn đường của Vương Đằng.

Trước kia, mặc dù ấn ký truyền thừa này xuất hiện, cũng không có ánh sáng như vậy, nhưng giờ phút này lại vô cùng chói mắt.

Theo ánh sáng nổi lên, ấn ký đó như bị thứ gì đó kéo đi, tự động thoát khỏi ấn đường của Vương Đằng, trôi nổi giữa không trung.

Một hoa văn hình tròn huyền ảo cũng hiện ra trên cửa lớn kim loại trước mặt, giống như pháp trận, chậm rãi xoay tròn.

Mà chính giữa pháp trận đó thiếu mất một bộ phận trung tâm quan trọng nhất.

Lúc này, ấn ký truyền thừa bay về hướng bộ phận trung tâm kia, sau đó ánh sáng của cả pháp trận hình tròn sáng trưng, ấn ký truyền thừa ăn khớp hoàn mỹ với cả pháp trận.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai thứ đã hoàn toàn dung hợp với nhau.

Ầm ầm ầm!

Trong giây lát, tiếng ầm ầm đột nhiên truyền ra từ trên cửa lớn.

Cửa lớn kim loại đó phát ra chấn động, sau đó chậm rãi mở ra ở trước mắt Vương Đằng.

Một hơi thở bụi bặm bay ra từ sau cửa lớn.

Kho tàng của Nam Cung này đã không mở ra cả triệu năm, thời gian phủ bụi quá lâu. Mặc dù ở trong vũ trụ, cả triệu năm gần như không tính là gì, nhưng đối với người thường, cả triệu năm quả thực chính là một đoạn lịch sử không thể tưởng tượng.

Nhưng cũng may trong kho tàng này có pháp trận làm sạch đặc biệt, có thể bảo vệ bên trong không có chút bụi bặm.

Vương Đằng đợi cho cửa lớn hoàn toàn mở ra, mới đi vào trong đó.

Mà Viên Cổn Cổn lơ lửng bên cạnh hắn, cùng tiến vào trong kho tàng Nam Cung.

“Xít!”

Vừa mới đi vào, Vương Đằng đã không khỏi hít vào một hơi.

Hắn có loại cảm giác hoa cả mắt, đồ vật bên trong thật sự quá nhiều, đủ loại bảo vật trưng bày trên giá, hoặc đưc[j niêm phong cất vào trong tủ kính, liếc qua là biết liền.

Những bảo vật này đều được giữ gìn rất tốt, bởi vậy không cách nào cảm giác được khí tức mà bọn chúng phát ra, nhưng từ ánh sáng bề ngoài, có thể phán đoán ra sự bất phàm của bọn chúng.

Ở đây có các loại linh dược, khoáng thạch, tinh hạch, tinh cốt, thậm chí còn có từng loại binh khí, chiến giáp....

Tuy rằng không cách nào so sánh với di vật của Giới Chủ cung cấp, nhưng là một lượng di sản cực kỳ khổng lồ.

Gia tộc Nam Cung tốt xấu cũng xuất thân quý tộc, lai lịch thâm hậu. Mấy thứ này đủ để bồi dưỡng ra mấy cường giả cấp Vực Chủ.

Khó trách Tào Hoành Đồ luôn muốn tiến vào kho tàng này, dù sao không phải ai cũng có thể bật hack giống như Vương Đằng, mới lúc cấp Hằng Tinh, đã lấy được truyền thừa và di sản của cấp Giới Chủ, tiêu tiền không chút cố kỵ, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy.

Vương Đằng đảo qua một vòng, phát hiện những bảo vật này vẫn khá tốt, nhưng biểu cảm của hắn rất bình thản.

Viên Cổn Cổn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi trợn mắt, rất muốn nói một câu trong lòng: “Tiểu nhân đắc chí!”

Nhưng sự hâm mộ chết tiệt không thể kiềm chế này là chuyện gì xảy ra?

“Ồ!” Ánh mắt Vương Đằng đột nhiên sáng ngời, đi qua một góc.

Viên Cổn Cổn lộ ra vẻ kinh ngạc, đi theo qua, không biết hắn muốn làm gì?

“Đây là Thảo Mộc tinh!” Vương Đằng lấy ra một đống tinh thạch màu xanh ngọc gửi ở trong góc, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười.

Vốn dĩ hắn còn dự định đi ra bên ngoài mua một vài bảo vật như tinh thạch sinh cơ khá nồng đậm, tiến hành cải tạo mảnh nhỏ không gian, không ngờ gặp được trong kho tàng này.

Quả nhiên, vận may của chàng trai đáng yêu rạng ngời luôn rất tốt!

“Ngươi lấy Thảo Mộc tinh này làm gì?” Viên Cổn Cổn vừa hỏi ra miệng, đã nghĩ tới cái gì, giật mình nói: “Ta biết rồi, là vì những tộc Hoa Linh đó.”

“Không sai.” Vương Đằng gật đầu, nhưng cũng không giải thích nhiều như vậy.

Chuyện mảnh nhỏ không gian, Viên Cổn Cổn sớm hay muộn sẽ biết, Vương Đằng cũng không có gì giấu diếm, chẳng qua hắn lười giải thích mà thôi.

“Ngươi chính là coi trọng tộc Hoa Linh người ta trông xinh đẹp.” Viên Cổn Cổn xem thường nói.

“Lời này của ngươi, ta nghe xong không vui, ta muốn để các nàng giúp ta gieo trồng linh thảo, chứ không phải xuất phát từ mục đích đáng xấu hổ gì.” Vương Đằng tức giận nói.

“Ta tin ngươi mới lạ á.” Viên Cổn Cổn khinh thường đầy mặt.

“Thích tin thì tin, không tin thì dẹp.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Sau đó, hắn thu tất cả những Thảo Mộc tinh này vào trong mảnh nhỏ không gian của mình. Thảo Mộc tinh này là một loại bảo vật ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, chỉ có ở một vài nơi sinh cơ cực kỳ mãnh liệt mới có thể sinh ra.

Vương Đằng chỉ cần chôn bọn chúng trong mảnh nhỏ không gian, đã đủ để thay đổi tính chất đất đai của mảnh nhỏ không gian, và mức độ sinh cơ trong mảnh nhỏ không gian.

Hết chương 1424.
Bình Luận (0)
Comment