Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1425 - Chương 1425. Hê, Yêu Tinh Ăn Một Gậy Của Lão Tôn Ta! (2)

Chương 1425. Hê, yêu tinh ăn một gậy của lão tôn ta! (2)
Chương 1425. Hê, yêu tinh ăn một gậy của lão tôn ta! (2)

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không sử dụng Thảo Mộc tinh đơn giản như thế.

Như vậy quả là phung phí của trời.

Thảo Mộc tinh phải phối hợp với trận pháp tương ứng, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, mà đúng lúc, đây là sở trường của Vương Đằng.

Sau đó Vương Đằng lại chọn không ít đồ vật trong kho tàng, có mầm của linh hoa linh thảo, cũng có hạt giống v.v..., đương nhiên còn có các loại tinh thạch nguyên thạch có thể xúc tiến linh vật sinh trưởng.

Hiện tại, Vương Đằng muốn cải tạo mảnh nhỏ không gian, chỉ có thể thông qua trận pháp và các loại tinh thạch ẩn chứa năng lượng đặc biệt để giải quyết. Hắn lại không có lực căn nguyên để cung cấp dinh dưỡng cho mảnh nhỏ không gian.

Ngoài ra, trong di vật của giới chủ Hỏa Hà cũng có không ít đồ vật có ích. Cứ như vậy, hắn sẽ không cần lãng phí tiền bạc đi mua thứ khác nữa.

Không bao lâu, Vương Đằng đi ra từ trong kho tàng.

Không có ấn ký truyền thừa, cửa lớn kho tàng tự nhiên đóng lại, không ai vào được.

Lúc Vương Đằng đi ra từ tầng hầm, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, cả phủ đệ đều đang vận chuyển có thứ tự, nghiễm nhiên có phong phạm của quý tộc.

“Chủ nhân!” Quản gia Anne đúng lúc xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng.

Tuy rằng phủ Nam tước trăm công nghìn việc, mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu, nhưng Anne cũng thành thạo, không chút bối rối.

Nàng rất hiểu việc dùng người. Một người lãnh đạo tốt, mọi chuyện không cần tự ra tay, có thể kêu người dưới làm tốt chuyện trong bổn phận của mình là được.

“Ngươi làm không tồi.” Vương Đằng tán thưởng nói.

“Đa tạ chủ nhân khen.” Anne cười rất đẹp, tựa như một đóa hoa cao lãnh nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Vương Đằng cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt, sự hấp dẫn chết tiệt này.

“Chủ nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại ngươi muốn dùng cơm không?” Anne cười thầm trong lòng, nói.

“Khụ, được!” Vương Đằng gật đầu, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.

Chó già vững vàng!

Nhân tiện nhắc tới, Vương Đằng còn để Anne mời Tông sư linh trù và Đại sư linh trù, chuyên môn phục vụ cho phủ Nam tước.

Một mặt là thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình, mặt khác cũng vì bữa tiệc tiếp theo.

Cho nên, nếu không cần thiết, Vương Đằng sẽ không tự ra tay, chỉ cần vươn tay mặc áo há miệng ăn cơm giống như đại lão gia là được.

Những linh trù sư này cũng rất hài lòng phụ thuộc vào phủ Nam tước.

Một quý tộc đế quốc là đối tượng phục vụ khá tốt.

Huống chi bọn họ hoàn toàn không phải người làm nghề phụ tương đối quan trọng như luyện đan sư, luyện tạo sư,… địa vị của linh trù sư không cao như vậy.

Đương nhiên, nếu là cấp Tông sư, vẫn có rất nhiều quý tộc thế lực lớn bằng lòng tôn là thượng khách.

Linh thực mà linh trù sư làm ra có trợ giúp rất nhiều đối với võ giả. Nếu có thể ăn mỗi ngày, đương nhiên có không ít lợi ích, có thể nâng cao thực lực trong âm thầm. Đối với võ giả, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.

Vương Đằng có tiền, đương nhiên không ngại tiêu tiền cho mình, hơn nữa với địa vị của hắn ở liên minh Phó Chức Nghiệp, thông báo tuyển dụng mấy linh trù sư cũng không xem như khó.

Ngay cả Tông sư linh trù cũng bằng lòng nể mặt hắn, qua đây phục vụ cho phủ Nam tước.

Mà Anne cũng biết một vài năng lượng của Vương Đằng, trong lòng ngày càng tôn kính và hiếu kỳ với chủ nhân mới này.

Hình như chủ nhân này không phải cậu ấm cô chiêu bình thường đâu.

Trong nhà ăn, thị nữ xinh đẹp vừa mới mua về bưng cao lương mỹ vị lên, sắc hương vị đều đủ cả, mùi thơm nồng đậm bay ra.

“Ngươi cũng thật biết hưởng thụ.” An Lan từ ngoài cửa đi vào, cực kỳ hâm mộ nói.

Sau đó, hắn cũng không khách sáo, ngồi xuống vị trí đối diện Vương Đằng, cầm lấy dụng cụ tự bắt đầu ăn.

Mỗi lần nhìn thấy tộc Cơ Giới bọn họ ăn, Vương Đằng đều có một loại cảm giác vi diệu mãnh liệt.

Phung phí của trời!

Là một tộc Cơ Giới, uống chút dầu máy, bổ sung một chút năng lượng thì tốt rồi, cần gì lãng phí món ngon này.

Đương nhiên, Vương Đằng cũng sẽ không nói ra những lời này, nếu không An Lan chắc chắn sẽ nổi nóng với hắn.

“Nếu ngươi đi theo ta, đương nhiên cũng có thể hưởng thụ.” Vương Đằng xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nói.

Đây không phải lần đầu tiên Vương Đằng có suy nghĩ này. Hợp tác với An Lan lâu như vậy, hắn cảm thấy Vực Chủ tộc Cơ Giới này thật sự có ích, còn không kiêu ngạo gì cả.

Chỉ là thực lực quá mạnh, có hơi đắt.

“Ngươi muốn mời chào ta à?” Động tác trong tay An Lan dừng một chút, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ngươi có thể cho rằng như vậy.” Vương Đằng không tỏ thái độ, nói.

“Để ta nghĩ xem.” An Lan sờ cằm, nói.

Lúc này Vương Đằng hơi kinh ngạc. An Lan không từ chối lập tức, nói rõ đối phương thật sự có cách nghĩ này.

Nhưng cường giả cấp Vực Chủ có thực lực mạnh mẽ giống như An Lan, lại bằng lòng đi theo võ giả cấp Hằng Tinh như hắn, khiến người khác rất lấy làm lạ.

Thấy An Lan không nói gì nữa, Vương Đằng cũng không hỏi nhiều nữa.

Chờ hắn cân nhắc xong, đương nhiên sẽ có đáp án.

Ăn xong bữa tối.

“Ăn uống no đủ, không hổ là tiêu chuẩn cấp Tông sư, hương vị tuyệt cực kỳ.” An Lan cảm thán một tiếng, chuẩn bị rời đi, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Ta đi về trước, có việc gọi ta một tiếng là được.”

“Ngươi chuẩn bị một chút, ta chờ bữa tiệc bên này chấm dứt, sẽ trở về hành tinh mẹ một chuyến.” Vương Đằng trầm ngâm nói.

Chuyện của Địa Tinh khiến hắn rất lo lắng, nhưng chuyện bên này lại chưa xử lý xong, hắn hoàn toàn không đi được.

May mà chỉ cần thời gian một hai ngày, sẽ không chậm trễ quá lâu.

“Hành tinh mẹ của ngươi?” An Lan sửng sốt một chút.

“Không sai, ta lo lắng Tào Hoành Đồ sẽ ra tay với hành tinh mẹ của ta.” Vương Đằng nói.

“Được.”

An Lan gật đầu, thấy Vương Đằng không có chuyện gì, thì xoay người rời khỏi.

Vương Đằng ngồi ở trên ghế suy tư một lát, các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Anne, đợi lát nữa Hardy tới, ngươi gọi hắn vào đây.”

“Vâng.” Anne xoay người đi ra ngoài, không bao lâu dẫn Hardy tiến vào.

Hết chương 1425.
Bình Luận (0)
Comment