Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1429 - Chương 1429. Cải Tạo Mảnh Nhỏ Không Gian. (3)

Chương 1429. Cải tạo mảnh nhỏ không gian. (3)
Chương 1429. Cải tạo mảnh nhỏ không gian. (3)

Tuy rằng nghe nói chất lượng thịt của tộc Hoa Linh quả thật không tệ, nhưng các nàng không muốn bị ăn mất đâu!

Đúng lúc này, Vương Đằng cũng đi theo xuất hiện trong mảnh nhỏ không gian, sau đó nhìn thấy mười tộc Hoa Linh lui thành một cụm, dáng vẻ run rẩy.

“???” Vương Đằng hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì?”

“Chủ nhân, đừng lấy chúng ta cho tinh thú ăn nha, chúng ta không ngon, không ngon chút nào.”

“Mẹ nói chất lượng thịt của chúng ta rất khó ăn, hu hu hu....”

“Ta muốn về nhà, mẹ ơi, ta nhớ mẹ!”

....

Mười tộc Hoa Linh nước mắt lưng tròng, nói không ngừng gọi loạn lên, hiện trường lộn xộn một đống.

“....” Vương Đằng.

Đột nhiên có loại cảm giác tội ác khó hiểu là chuyện gì vậy?

Hắn từng nói đút những tộc Hoa Linh này cho tinh thú ăn khi nào?

Còn có chất lượng thịt rất khó ăn là cái quỷ gì, rõ ràng trông có vẻ rất ngon.... Khụ khụ, không phải, rõ ràng trông có vẻ rất đáng yêu.

Nhưng nhìn thấy một đám tộc Hoa Linh hình như không có ý dừng lại, Vương Đằng cũng rất bất đắc dĩ.

“Được rồi!” Hắn hét lên một tiếng.

“....” Đám cô bé của tộc Hoa Linh nhất thời câm như hến, không dám phát ra một chút âm thanh nữa, tất cả đều hoảng sợ nhìn Vương Đằng.

Quả nhiên sắp ăn các nàng sao?

Thật đáng sợ!

Vương Đằng cảm giác thật mệt lòng, ứng phó Tào Hoành Đồ cũng không khó như vậy. May mà hắn không đi giải thích, lấy ra mầm, hạt giống của các loại linh hoa, linh thảo đã sớm chuẩn bị xong, giao cho tộc Hoa Linh, nói: “Sau này mảnh không gian này giao cho các ngươi quản lý, phát huy tác dụng của các ngươi, gieo trồng những linh dược này.”

“Còn nữa, đây là trung tâm trận pháp khống chế Tiểu Phong Linh trận và Tiểu Hằng Tinh trận, các ngươi xem rồi tự điều khiển, điều tiết nhiệt độ và tốc độ gió.”

“Tạm thời như vậy trước, sau này có việc lại giao cho các ngươi, làm tốt có thưởng, làm không tốt sẽ đút các ngươi cho tinh thú ăn.”

Nói xong, hắn biến mất trong mảnh nhỏ không gian.

Mười cô bé tộc Hoa Linh thoáng chốc đưa mắt nhìn nhau, nhìn hạt giống linh dược trên mặt đất, lại nhìn nơi Vương Đằng vừa mới biến mất.... Hình như các nàng hiểu lầm cái gì?

Trong mảnh nhỏ không gian.

Mười cô bé tộc Hoa Linh xúm lại một chỗ, líu ríu nói không ngừng, nội dung thảo luận rõ ràng chính là chủ nhân mới của các nàng.

“Chị Hoa Tử, chủ nhân muốn chúng ta trồng hoa sao? Hoa Tiên Nhi thích trồng hoa nhất!” Một cô bé tộc Hoa Linh cột hai bím tóc đuôi ngựa, chớp đôi mắt to trong veo sáng sủa giống như đá quý, nhìn một cô gái tộc Hoa Linh dáng người hơi cao gầy bên cạnh hỏi.

Hoa Tiên Nhi là người nhỏ tuổi nhất trong mười tộc Hoa Linh, ngây thơ lãng mạn, ngu nga ngu ngơ.

Chỉ cần không ăn nàng, chỉ cần có hạt giống hoa, nàng có thể vui vẻ.

“Đúng đó, Tiểu Hoa Tiên, ngươi có hoa có thể trồng.” Hoa Tử cười khổ một chút, sờ đầu Hoa Tiên Nhi, nói.

Tình cảnh hiện tại của các nàng cũng không tốt, bị người ta bắt đi làm nô lệ, còn bị một chủ nhân không biết có sở thích gì mua đi.

Tuy rằng chủ nhân đó cũng không làm gì các nàng, thậm chí chỉ kêu các nàng giúp đỡ gieo trồng linh hoa, linh thảo, nhưng Hoa Tử cũng không quên lời nói lúc hắn rời đi.

Nếu các nàng không làm tốt, sẽ bị lấy đi cho tinh thú ăn!

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi quay đầu nhìn hai tinh thú phía xa kia.

Ở trong mắt mười cô gái tộc Hoa Linh, Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt chỉ có thể dùng dữ tợn, khủng bố, hung thần ác sát để hình dung.

Hơn nữa khí tức của bọn chúng quá mạnh, những tộc Hoa Linh nho nhỏ như các nàng căn bản không phản kháng được.

Đương nhiên, mình không thể nói với Hoa Tiên Nhi những lời này, nếu nàng còn giữ được nguyên sự ngây thơ này, cần gì phải phá vỡ nó chứ.

Thế đạo gian nan, đời người không nên vạch trần!

“Chị Hoa Tử, hai tinh thú kia đói bụng có ăn chúng ta hay không vậy?” Một cô gái tộc Hoa Linh sợ hãi hỏi.

“....” Hoa Tử.

Vừa định xem nhẹ sự thật tàn khốc này, ngươi đã vạch trần ra, cố ý cản trở ta sao?

Hoa Tử tỏ vẻ thật nhọc lòng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô gái của tộc Hoa Linh mở miệng, chỉ có thể lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, trấn an nói: “Hoa Xương Bồ, đừng lo, chủ nhân còn cần chúng ta giúp hắn gieo trồng linh vật mà. Chỉ cần chúng ta làm tốt, hai tinh thú kia khẳng định không dám ăn chúng ta.”

“Thật sao?” Đôi mắt Hoa Xương Bồ sáng rực lên, giống như tìm được hy vọng sống.

“Đương nhiên.” Hoa Tử gật đầu nói: “Phải biết rằng gieo trồng linh vật là chuyện chúng ta am hiểu nhất, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Ừm ừm.” Hoa Xương Bồ liên tục gật đầu, hình như đột nhiên có tự tin.

“Chị Hoa Tử, ngươi mau đến xem, những hạt giống linh vật này rất trân quý đó.” Một cô gái tộc Hoa Linh ngồi xổm trên mặt đất, phủi linh vật mà Vương Đằng để lại, đột nhiên kêu to.

Ánh mắt Hoa Tử chợt lóe. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đánh giá hạt giống linh vật trên mặt đất, không bao lâu đã phân biệt ra, thuộc như lòng bàn tay nói: “Đây là hạt giống của hoa Tử Hỏa, còn có cỏ Ngưng Lộ, hoa Sinh Cốt, cây ăn quả Bạch Lan.... trời ơi, đều là hạt giống và cây non linh vật rất quý giá.”

Nàng nói xong, không nhịn được kinh ngạc hô lên, những linh vật mà bình thường các nàng đều rất ít nhìn thấy, toàn bộ đều là linh vật cấp bậc vô cùng cao.

Tộc Hoa Linh khác cũng kêu lên “Wow wow wow”, rất chấn động.

“Mọi người có cảm thấy, sinh cơ ở đây rất nồng đậm không.” Một tộc Hoa Linh khác nhắm mắt, cảm nhận một lúc, gương mặt lộ ra vẻ cực kỳ dễ chịu, kinh ngạc vui vẻ nói.

Tộc Hoa Linh các nàng cực kỳ mẫn cảm với lực sinh cơ, sau khi cẩn thận cảm nhận, chỉ một lát đã nắm chắc tình huống xung quanh rõ như lòng bàn tay.

“Đúng đó, đúng đó.” Hoa Tiên Nhi gật cái đầu nhỏ, hai bím tóc đuôi ngựa không ngừng nhảy lên xuống, có vẻ rất hoạt bát.

Nếu Vương Đằng ở trong này, ước chừng sẽ không nhịn được mà vươn tay nắm lấy.

Tộc Hoa Linh khác cũng lần lượt lộ vẻ vui sướng. Các nàng phát hiện sinh cơ của nơi này lại còn nồng đậm hơn vườn nhà các nàng sống ban đầu.

Hết chương 1429.
Bình Luận (0)
Comment