Lúc này sinh cơ nồng đầm bộc phát ra, cả trận pháp đều sáng lên ánh sáng màu xanh ngọc chói mắt, khiến cho người ta không mở mắt ra được.
“Tốt, Thổ và Thủy có rồi, còn thiếu Phong và Hỏa.” Vương Đằng vuốt cằm bắt đầu trầm tư.
“Tiếp theo còn cần bố trí trận pháp hệ Phong, nhưng không thể bố trí phong trận quá lớn mạnh, mảnh nhỏ không gian này của ta vẫn rất yếu ớt, không chịu nổi tàn phá.”
“Một khi đã như vậy, bố trí Tiểu Phong Linh trận là được, nhưng phải bố trí thêm mấy cái, sắp xếp ở các khu vực, đến lúc đó kêu người hầu nữ tộc Hoa Linh quản lý.”
“Còn cần một mặt trời nhỏ.”
Vương Đằng lại nghĩ tới quả cầu lửa thiết lập trong Hỏa Hà giới, không có mặt trời, vẫn dùng quả cầu lửa để thay thế là được.
Nhưng mà quả cầu lửa này cũng không phải là quả cầu lửa đơn giản, mà là kết cấu được chế tạo căn cứ Hằng Tinh, bắt buộc phải có đủ tác dụng giống như mặt trời.
Trái lại không làm khó được Vương Đằng.
Trong rất nhiều trận pháp, còn có Tiểu Hằng Tinh trận, có thể hoàn toàn bắt chước cấu tạo của hằng tinh, dùng hình thức trận pháp tạo ra một hằng tinh nhỏ.
Vương Đằng nghĩ là làm, lập tức khắc Tiểu Phong Linh trận và Tiểu Hằng Tinh trận trong mảnh nhỏ không gian.
Nhưng hai loại trận pháp này không phải khắc trên mặt đất, mà phải khắc trong hư không.
Đây vốn chính là một hạng mục công việc cực kỳ khó khăn, may mà Vương Đằng sở hữu năng lực không gian, hiểu biết cực kỳ sâu sắc đối với không gian, mới có thể khắc trận pháp trên hư không.
Nhưng vì khắc hai trận pháp này, Vương Đằng cũng tiêu phí không ít thời gian, ước chừng dùng một cả buổi tối, cuối cùng mới khắc xong.
....
“Phù!”
Bố trí xong tất cả trận pháp, Vương Đằng thở ra một hơi, nhìn kiệt tác của mình, có loại cảm giác vui mừng khó hiểu nảy lên trong lòng, đồng thời còn có cảm giác thành tựu.
Mảnh nhỏ không gian đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, cho người ta một loại cảm giác tràn ngập sinh cơ. Trên bầu trời còn treo một quả cầu lửa nhỏ, tản ra nhiệt lượng, thỉnh thoảng một trận gió nhẹ thổi qua, khiến cho nơi này càng giống như một thế giới thật sự, khác biệt rất lớn với sự hoang vắng trước đó.
“Tới đây trước đi.” Vương Đằng tự nói, đáp xuống trên mặt đất.
“Chủ nhân, hiện tại ở đây rất thoải mái.” Thiết Giáp Viêm Hạt bò qua đây, vô cùng ngạc nhiên nói.
“Quác quác....” Tiểu Bạch cũng kêu lên, biểu đạt ý tứ giống với Thiết Giáp Viêm Hạt.
“Ha ha ha, ngay cả các ngươi cũng cảm thấy sao, xem ra đêm nay ta không uổng phí công sức.” Vương Đằng vui vẻ cười nói.
Tào Giảo Giảo ở phía xa lộ vẻ mặt rất phức tạp. Nàng tận mắt nhìn thấy cả quá trình Vương Đằng cải tạo mảnh nhỏ không gian này, cảm giác tam quan của mình sắp bị phá vỡ.
Vậy mà hắn thật sự thành công!
Còn cải tạo ra hình ra dạng, thoạt nhìn là một nơi phúc địa.
Tuy rằng nàng thấy những quá trình đó, hình như chỉ bố trí một vài trận pháp, không có gì khó khăn, nhưng nàng biết đây không phải việc người bình thường có thể làm được.
Như những trận pháp phức tạp đó mà nàng vừa mới nhìn thấy, phù văn đại sư tầm thường cũng không bố trí ra được.
Chẳng lẽ tên này là Tông sư phù văn?
Không thể nào, sao hắn có thể là Tông sư phù văn?
Điều này không hợp lý!
Tào Giảo Giảo không muốn tin sự thật này, hiện tại nàng cực lực muốn phủ nhận sự ưu tú của Vương Đằng.
Vương Đằng càng ưu tú, nàng lại càng bất an, nội tâm cũng ngày càng không cam lòng.
Đáng tiếc, Vương Đằng cũng lười để ý đến nàng, để cho nàng tự lừa mình dối người thôi.
Dặn dò hai linh sủng vài câu, Vương Đằng rời khỏi mảnh nhỏ không gian.
....
Trong hiện thực, sắc trời đã sáng trưng.
Vương Đằng đi ra từ trong phòng, vươn vai. Phủ Nam tước lần nữa náo nhiệt lên, các thị nữ đang thu dọn khắp nơi, chăm sóc hoa cỏ, chuẩn bị bữa sáng v.v..., một cảnh tượng bận rộn.
“Chủ nhân.” Quản gia Anne luôn xuất hiện trước mặt Vương Đằng rất đúng lúc, xuất quỷ nhập thần, Vương Đằng cũng có chút bội phục nàng.
“Anne, lần sau khi xuất hiện, nhớ nhắc nhở ta một tiếng.” Vương Đằng trợn mắt nói.
“Vâng, chủ nhân.” Anne cung kính đáp.
“Những người của tộc Hoa Linh đó, ngươi sắp xếp đi đâu rồi?” Vương Đằng hỏi.
“Ta kêu các nàng đợi ở trong phòng gần hậu hoa viên trước, sinh cơ ở đó khá nồng đậm, nếu không các nàng không thể chịu nổi hoàn cảnh như vậy.” Anne nói.
“Ừm, gọi các nàng qua đây đi.” Vương Đằng gật đầu, nói.
Anne cũng không hỏi hắn muốn làm gì, trực tiếp xoay người rời đi, không bao lâu dẫn người qua đây.
“Chủ nhân!” Mười cô bé tộc Hoa Linh khiếp sợ nhìn Vương Đằng, giống như mười con thỏ hoảng hốt lo sợ, lần lượt khom mình hành lễ.
“....” Vương Đằng cảm giác mình giống như đại ma vương, lắc đầu, nói: “Ta dẫn các ngươi đi một nơi, các ngươi không cần khẩn trương.”
Mười cô bé tộc Hoa Linh vẫn yếu đuối nhìn hắn, căn bản không thả lỏng vì lời an ủi của hắn chút nào, thậm chí càng khẩn trương hơn.
Chủ nhân này sẽ không muốn dẫn các nàng đi chỗ nào xử lý chứ?
Dù sao, bắt đầu từ ngày hôm qua mua về, hắn vẫn không chú ý tới các nàng, các nàng suýt nữa nghĩ rằng bản thân mình không có bất kì tác dụng gì, sắp bị vứt bỏ.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của các nàng, cũng biết không giải thích rõ ràng được, dứt khoát không cần nhiều lời nữa, vung tay lên thu mười tộc Hoa Linh vào mảnh nhỏ không gian.
Đôi mắt của Anne ở bên cạnh hơi co lại, đáy lòng vô cùng khiếp sợ.
Chỉ chớp mắt, mười người tộc Hoa Linh đã không thấy tăm hơi, thủ đoạn của chủ nhân nhà mình khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn thấu.
“Ngươi bận việc của ngươi đi.” Vương Đằng sai nàng đi.
“Đúng rồi, chủ nhân, bữa tiệc đã quyết định vào tối nay, ngươi cảm nhìn thấy không?” Anne hỏi.
“Được, ngươi xem rồi sắp xếp.” Vương Đằng nói một câu, rồi biến mất không thấy.
Anne không khỏi lắc đầu, chủ nhân nhà mình thật sự không thích công việc quản lý nhỉ.
....
Trong mảnh nhỏ không gian.
Mười cô bé tộc Hoa Linh vừa mới xuất hiện ở đây, tất cả đều run rẩy, vô cùng hoảng sợ, không biết làm sao đột nhiên chạy tới một nơi như vậy.
Xung quanh chỉ có đất đai trọc lốc, sau đó còn có hai tinh thú khổng lồ nhìn xuống bọn họ.
Chẳng lẽ chủ nhân muốn đút các nàng cho tinh thú ăn sao?
Đừng nha!