Một giây sau, ông cụ Vương dẫn theo người của nhà họ Vương bước ra khỏi phi thuyền Càn Nguyên E63.
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, yên lặng, bi thương…
“Các ngươi từ bỏ đấu tranh nhanh như vậy sao? Thật là khiến ta rất thất vọng.” Viện trưởng Sanlo lắc đầu.
Đoàng!
Trong màn hình, công kích nguyên năng của chiến hạm kia phóng ra, rơi vào trong thành phố của Bạch Đầu Ưng quốc, vụ nổ kịch liệt lại vang lên.
Tiêu hủy!
Người nhà họ Vương đều trợn to mắt, trong lòng kinh hoàng, làm thế nào cũng không ngờ đối phương lại nói lời không giữ lời. Bọn họ đã ra ngoài rồi, nhưng vẫn tiêu hủy thành phố kia.
“Ngươi… phụt!” Ông cụ Vương ôm ngực, máu ngược phun mạnh ra.
“Chẳng qua chỉ là cái giá nho nhỏ thôi.” Viện trưởng Sanlo chậm rãi nói.
“Cái giá nho nhỏ!”
Hủy diệt một thành phố, chỉ là một cái giá nho nhỏ!
Lúc người toàn cầu nghe thấy câu này, sự phẫn nộ trong lòng dâng lên tột cùng, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.
Nguyên thủ các nước siết chặt nắm tay, mặt phẫn nộ gần như muốn cắn nát răng.
Nhất là Nguyên thủ và Nguyên soái của Bạch Đầu Ưng quốc, thấy một thành phố của đất nước mình bị san bằng trong hỏa lực. Loại đau đớn kia đúng là muốn đâm vào xương cốt, hai mắt bọn họ đỏ thẫm, rống giận bi thương như dã thú.
Đám người lãnh tụ Võ đạo đồng cảm sâu sắc, Sơn Thành của nước Hạ cũng vừa mới bị hủy diệt.
Sinh mệnh của một thành phố, cứ thế biến mất trước mặt bọn họ rồi!
Mà đối với những kẻ xâm lược ngoài hành tinh này, đây lại chỉ là một cái giá nho nhỏ thôi.
Rốt cuộc bọn họ thờ ơ với sinh mệnh cỡ nào mới làm ra được chuyện như vậy.
Bên người nhà họ Vương đã hỗn loạn rồi.
Ông cụ Vương tuổi tác lớn, lúc này lại bị tức đến hộc máu, mặt như giấy vàng, dọa người nhà họ Vương sợ hãi.
“Cha, cha!” Đám người Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quốc vội vàng đỡ lấy cơ thể của ông cụ Vương, hoảng hốt, sốt ruột kêu lên.
Clotte đừng cách đó không xa, khóe miệng co lên cười khinh bỉ. “Thứ tầm thường như giun dế, sinh mệnh yếu ớt biết bao.”
Người nhà họ Vương vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm hắn.
“Uỳnh!”
Ánh mắt Clotte lạnh đi, toát ra khí thế dồi dào, đè trên đỉnh đầu của người nhà họ Vương. “Còn nhìn ta với ánh mắt như vậy, thì sẽ móc hết mắt của các ngươi ra.”
Dưới khí thế này, sắc mặt đám người Vương Thịnh Quốc trắng bệch, cơ thể đều không khỏi run rẩy.
Trong lòng bọn họ ấm ức, đồng thời cũng cảm thấy kinh khủng, đó là sự sợ hãi bẩm sinh khi kẻ yếu đối mặt với kẻ mạnh.
Nhất là phụ nữ và trẻ con, bình thường sống trong nhung lụa, đâu từng chịu uy hiếp như vậy, nên càng thấy vô cùng hoảng sợ.
“Khụ… Ta không sao.” Ông cụ Vương ho ra máu, hơi đứng thẳng người, xua tay nói.
Giọng nói của hắn kéo sức chú ý của mọi người trở về, cũng ngăn cản cục diện người nhà họ Vương lại làm căng Clotte.
Hiện giờ bọn họ là bên yếu thế, cứng chọi cứng với đối phương không có bất cứ lợi ích nào, chỉ sẽ tự tìm rắc rối cho chính mình thôi.
Trên bầu trời, những võ giả cấp Vũ Trụ của liên bang Aurant kia cúi xuống nhìn người nhà họ Vương, không hề thương xót, trong ánh mắt hiện ra vẻ khôi hài, giống như trào phúng bọn họ không biết tự lượng sức, lại còn muốn trốn thoát khỏi móng vuốt của bọn họ.
Trốn thì có tác dụng gì, phản kháng cũng chỉ là uổng công. Bây giờ không phải vẫn tự ngoan ngoãn bước ra ngoài, rơi vào trong tay của bọn họ à.
“Bắt bọn họ lại, dẫn đi.”
Lúc này, tiếng nói bình thản của viện trưởng Sanlo từ trên bầu trời truyền tới.
“Vâng!” Ánh mắt của Clotte lóe lên, vội vàng cúi người đáp.
Hắn vung tay, vài võ giả cấp Hành Tinh của liên bang Aurant đã tiến lên, còng tay còng chân người nhà họ Vương dẫn đi, giống như tội phạm vậy.
“Thành thật chút!” Một võ giả lạnh lùng quát.
Người toàn cầu đều nhìn thấy cảnh này, bọn họ không oán hận người nhà họ Vương, trong lòng chỉ có bi thương, chỉ có phẫn nộ và căm hận vô cùng tận với kẻ xâm lược ngoài hành tinh.
Những kẻ xâm lược ngoài hành tinh này trắng trọn phá hoại sân nhà của bọn họ, hủy diệt hai thành phố không hề có tính người. Bọn họ còn muốn bắt người nhà của Vương Đằng đi, ép Vương Đằng đi vào khuôn khổ.
Vương Đằng là hy vọng cuối cùng của Địa tinh!
Nhưng kẻ xâm lược ngoài hành tinh này chính là muốn hoàn toàn bóp chết hy vọng của Địa tinh ngay trong nôi.
Hành vi đáng khinh, lòng dạ nham hiểm!
Lãnh tụ Võ đạo, ba đại Nguyên soái, đám người Đàm Đài Tuyền chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà họ Vương bị đưa đi, không làm được gì. Sự bất đắc dĩ tột cùng giống như tích tiểu thành đại trong lòng bọn họ.
Vẻ mặt bọn họ đầy áy náy vì không thể bảo vệ người nhà họ Vương, trong lòng bất lực.
Người nhà họ Vương bị võ giả cấp Hành Tinh bắt lấy, xông lên trời, bay về phía chiến hạm vũ trụ như pháo đài chiến tranh kia.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ, giống như bọn họ đi chuyến này sẽ không trở về nữa.
“Hủy diệt tinh cầu này!”
Đột nhiên, tiếng nói của viện trưởng Sanlo lại truyền ra.
Võ giả cấp Vũ Trụ của liên bang Aurant đều không khỏi sửng sốt. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới đã bắt được người nhà họ Vương, viện trưởng Sanlo lại vẫn muốn hủy diệt tinh cầu này.
Đây là muốn đuổi cùng giết tận!
Một tinh cầu sinh mệnh vốn cũng được tính là tài phú không nhỏ, nô dịch Địa tinh sẽ càng có giá trị hơn trực tiếp hủy diệt.
Nhưng tháp Thánh Tinh cần một lời bàn giao, bọn họ phải giết gà dọa khỉ, để người ngoài thấy tháp Thánh Tinh không phải ai cũng có thể đắc tội, càng đừng nói là một tinh cầu thổ dân lạc hậu như vậy.
“Cái gì?!!”
Nghe vậy đám người lãnh tụ Võ đạo lập tức mắt trợn to như nứt ra, kinh ngạc nhìn Sanlo, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà hắn lại muốn tiêu hủy Địa tinh?!
Đúng là điên rồ!
Nguyên thủ các nước cũng cực kỳ hoảng sợ, cảm thấy ý lạnh từ sống lưng dâng thẳng lên đỉnh đầu, khiến da đầu bọn họ tê dại.
Toàn cầu rơi vào náo động!
“Trời ơi, kẻ xâm lược ngoài hành tinh lại muốn tiêu hủy Địa tinh!”
“Súc sinh, các ngươi là súc sinh, hoàn toàn không phải người!”
“Dù sao đều phải chết. Đừng sợ, chúng ta liều với kẻ xâm lược ngoài hành tinh!”