Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1477 - Chương 1477. Một Tên Cũng Không Để Lại! (2)

Chương 1477. Một tên cũng không để lại! (2)
Chương 1477. Một tên cũng không để lại! (2)

Đám người Sanlo còn chưa kịp phản ứng đã thấy được một cảnh tượng như vậy, bọn họ nhìn muốn nứt cả mắt, trên mặt không tự chủ được để lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Vương Đằng!” Trong miệng viện trưởng Sanlo phát ra một tiếng gầm gừ giống như dã thú bị thương.

Vẻ mặt đám người Clotte, Manka sợ hãi, đồng tử trong mắt co rút chỉ còn nhỏ như lỗ kim, bọn họ quả thực bị dọa sợ.

Chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ dữ tợn kia lại đáng sợ như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, chiến hạm vũ trụ của họ đã toàn quân bị diệt, phía trên nhiều cấp Hành Tinh như vậy, võ giả cấp Hằng Tinh cũng đều tử vong ngã xuống.

Công kích vừa rồi nếu rơi vào trên chiếc phi thuyền này của bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.

Giờ khắc này, võ giả Liên bang Aurant lâm vào trong im lặng, cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được loại tuyệt vọng này trong nội tâm của đám người Địa Tinh lúc trước.

Đó là một loại tuyệt vọng mà tính mạng của mình chỉ có thể tùy ý bị chém giết, lại không có sức phản kháng!

Trên mặt đất, đám người lãnh đạo võ đạo nhìn thấy một màn này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, một cỗ ác khí từ trong ngực phun ra.

Những kẻ xâm lược ngoài hành tinh này cũng có ngày hôm nay!

Lúc trước kiêu ngạo như vậy, không ai so nổi, cao cao tại thượng, coi bọn họ như những con kiến hôi, cỏ rác có thể tùy ý giết chóc.

Địa Tinh suýt chút nữa đã bị hủy diệt!

Đáng hận cỡ nào! Thật đáng ghét!

Bây giờ, cuối cùng đến lượt họ!

Những chiến hạm liên bang Aurant ở trước mặt chiếc phi thuyền vô cùng khủng bố này của Vương Đằng, căn bản không hề có lực phản kháng, dưới công kích cường đại, rơi xuống như mưa.

Bên trong chiến hạm Aurant, hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Sanlo âm trầm đến cực điểm, sự mạnh mẽ của Vương Đằng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hơn nữa chiếc phi thuyền kia, nếu như hắn đoán không sai, nhất định là phi thuyền cấp Vực Chủ trở lên, thậm chí rất có khả năng là phi thuyền cấp Giới Chủ.

Nhưng làm thế nào điều này có thể được thực hiện!

Vương Đằng chỉ là võ giả đi ra ngoài tinh cầu thổ dân này, cho dù trở thành Nam Tước của Đại Càn đế quốc, cũng tuyệt đối không có khả năng mua được phi thuyền cấp Giới Chủ.

Huống chi trong tình báo hắn lấy được, cũng chưa bao giờ nói hắn có phi thuyền cấp Giới Chủ gì!

Giờ khắc này, hắn muốn giết người!

Một bước sai, mọi bước đều sai!

Người cho hắn tình báo còn nói bọn họ có thể đối phó thằng nhãi con này, kết quả thì sao, lại là một kết quả như vậy.

Chỉ cần chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ cũng đủ để cho võ giả cấp Vực Chủ như hắn kiêng kỵ rồi.

“Viện trưởng Sanlo, chúng ta làm sao bây giờ?” Clotte không khỏi nuốt nước miếng, hỏi.

Hắn biết, muốn đối phó với Vương Đằng, căn bản không dễ dàng như vậy, hiện tại đối phương chỉ có một chiếc phi thuyền vô cùng mạnh mẽ cũng để làm cho bọn họ lâm vào tuyệt cảnh.

Còn đánh như thế nào?

Những võ giả cấp Vũ Trụ bọn họ vừa đi ra ngoài, e rằng sẽ trực tiếp bị đánh thành từng mảnh nhỏ.

Sanlo hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói: “Vương Đằng, ngươi cho rằng ngươi thắng chắc ta sao? “

“Chết đến trước mặt còn miệng cứng.” Vương Đằng lạnh lùng nói.

“Hừ, ngươi xem bọn họ là ai?” Sanlo mang theo đám người nhà họ Vương lắc mình xuất hiện trong hư không, cười lạnh nói.

“Ba, mẹ, ông nội!” Sắc mặt Vương Đằng thay đổi, trong lòng không khỏi tuôn ra một cỗ sát ý ngập trời.

Tên ngu ngốc Hardy kia, vậy mà để cho người nhà của hắn rơi vào trong tay Liên bang Aurant, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?

Một cơn tức giận từ đáy lòng hắn dâng lên.

Hai người Vương Đằng và An Lan từ trong phi thuyền lao ra, nhìn nhau với viện trưởng Sanlo.

“Cường giả cấp Vực Chủ!” Sanlo nhìn thấy An Lan bên cạnh Vương Đằng, ánh mắt nhất thời co rụt lại, trong lòng cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Vậy mà Vương Đằng này có cấp Vực Chủ trợ giúp.

“Tiểu Đằng!”

“Con trai!”

Đám người Vương lão gia tử, Vương Thịnh Quốc, Lý Tú Mai nhìn thấy Vương Đằng, vừa mừng vừa sợ, đều không khỏi lên tiếng hô to.

“Cha mẹ, ông nội, mọi người yên tâm, con sẽ cứu mọi người.” Vương Đằng nhìn thấy bộ dáng mọi người trong nhà họ Vương, trong lòng căng thẳng, ánh mắt rung động, vội vàng nói.

“Cứu, ngươi lấy cái gì cứu bọn họ?” Sanlo châm chọc nói.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vương Đằng hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh như băng đến cực điểm, hỏi.

“Viện trưởng Tháp Thánh Tinh, Sanlo!” Sanlo nói.

“Ngươi muốn tìm ta báo thù?” Ánh mắt Vương Đằng co rụt lại, hỏi.

“Không sai, ngươi giết giáo viên của Tháp Thánh Tinh ta, phá hư buổi thí luyện của Tháp Thánh Tinh ta, nếu không giết ngươi, Tháp Thánh Tinh ta còn có mặt mũi nào có thể tồn tại.” Sanlo nghiêm giọng nói.

“Thế các ngươi đáp xuống Địa Tinh, coi Địa Tinh như sân thí luyện, tùy ý giết chóc, có hỏi qua chúng ta có hay không?” Vương Đằng nhịn giận, quát hỏi.

“Có thể được coi là sân thí luyện là vinh hạnh của các ngươi.” Sanlo hờ hững nói.

“Thật là một vinh hạnh, ta thấy Tháp Thánh Tinh của ngươi là do cao cao tại thượng quen rồi, chẳng qua trước kia không có ai giẫm các ngươi ở dưới chân, hiện giờ bị người giẫm một cước, đã giống như chó điên cắn loạn rồi.” Vương Đằng nói.

“Làm càn!” Sanlo nhất thời giận dữ.

Hắn đường đường là viện trưởng của Tháp Thánh Tinh, ở Liên bang Aurant có thể nói là tồn tại đứng ở đỉnh cao, lại bị mắng thành chó điên, thực sự không thể nhịn.

“Ta làm càn? Người làm càn là ngươi.” Sắc mặt Vương Đằng bình thản, ánh mắt mang theo khinh miệt, nhìn thẳng Sanlo: “Các ngươi hiện tại đang đứng ở trước mặt ta, một cước là ta có thể giẫm chết.”

Sắc mặt Sanlo khó coi không gì sánh được, hắn biết Vương Đằng nói chỉ sợ không sai.

Chỉ riêng chiếc phi thuyền phía sau hắn đã khiến bọn họ lâm vào tuyệt cảnh, chứ đừng nói chi là những thứ khác.

Thằng nhóc này, đã không thể coi như một võ giả thổ dân mà đối đãi.

Nhưng hắn không cam lòng, hắn là cường giả cấp Vực Chủ, hắn là viện trưởng của Tháp Thánh Tinh, ở Liên bang Aurant có thể nói là dưới một người, trên vạn người, sao có thể bị một võ giả thổ dân so sánh.

“Thả người nhà ta ra, nếu không ta nhất định sẽ san bằng Tháp Thánh Tinh của ngươi!” Thần sắc Vương Đằng hờ hững, lạnh lùng nói.

Hết chương 1477.
Bình Luận (0)
Comment