Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm...
Từng đòn công kích bộc phát ra, tấn công về phía chiến hạm Liên bang Aurant và Sanlo.
“Không!”
Các võ giả cấp Vũ Trụ như Clotte chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trước mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ hoảng sợ không cam lòng, nguyên lực trong cơ thể đều phát ra, chống đỡ đòn tấn công khủng bố này.
Bên kia, Sanlo cũng co rụt lại, vận chuyển nguyên lực của bản thân đến cực hạn, mạnh mẽ kháng cự lại đòn tấn công của phi thuyền vũ trụ.
Ầm ầm!
Âm thanh cực lớn truyền khắp hư không, chiếc chiến hạm Liên bang Aurant trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một quả cầu lửa lớn.
Mà Sanlo bên kia cũng bị công kích bao phủ, nhìn không thấy tình hình cụ thể trong đó.
Một lát sau, dư âm nguyên lực dần dần tản đi, mấy thân ảnh chật vật đến cực điểm từ trong đó bay ra, chính là đám người Sanlo, Clotte.
Họ không chết. Cường giả cấp Vũ Trụ có lực sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, tất cả đều may mắn sống sót.
Nhưng mà dưới công kích như vậy, bản thân lại bị trọng thương, hấp hối, giống như chó nhà có tang, hoàn toàn không còn bộ dáng cao cao tại thượng lúc trước.
Địa Tinh, người toàn cầu nhìn thấy một màn này, trong lòng hung hăng phát ra một ngụm ác khí, tất cả đều không khỏi phát ra tiếng hoan hô.
Người trên toàn cầu đều chìm vào trong vui mừng.
Kẻ xâm lược ngoài hành tinh đều bị tiêu diệt rồi!
Cảnh tượng kia gần như là ấn xuống đất mài.
Bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Vương Đằng trở về cũng sẽ là một trận chiến đấu gian khổ, nhưng kết quả lại là chiến đấu áp đảo.
Những kẻ xâm lược ngoài hành tinh mạnh mẽ kia lại không chịu nổi một đòn như vậy khi ở trước mặt Vương Đằng.
Thủ đoạn của Vương Đằng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhất cả Nguyên thủ các nước thật sự là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong lòng dâng trào sóng to gió lớn.
Quá mạnh!
Trước khi rời khỏi Địa tinh, Vương Đường còn chưa có thủ đoạn như vậy, lúc đó hắn chỉ là một võ giả cấp Hành Tinh thôi. Nhưng hiện giờ hắn lại có khả năng tiêu diệt kẻ xâm lược ngoài hành tinh.
Phải biết rằng trong số những kẻ xâm lược ngoài hành tinh này có cấp Hằng Tinh, cấp Vũ Trụ, thậm chí là tồn tại cấp Vực Chủ!
Sự chênh lệch trước sau như vậy không hề nghi ngờ đã khiến mọi người có một cảm giác như rơi vào trong ảo giác, cực kỳ không chân thật.
Theo bọn họ thấy, Vương Đăng hoàn toàn không giống loài người Địa tinh, hắn đúng là lạc loài.
Lẽ nào là người ngoài hành tinh phiêu bạt ở Địa tinh từ nhỏ, được nhà họ Vương nhận nuôi sao?
Ừm, rất có khả năng!
Nếu không sao người Địa tinh bọn họ lại biến thái như vậy được?
Điều này không khoa học!
Không phù hợp với di truyền học chút nào.
…
Trong vũ trụ.
Võ giả cấp Vũ Trụ của liên bang Aurant bị thương nặng, ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Đằng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Chia ra chạy!”
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng Clotte, hắn không hề do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
Người khác đã có suy nghĩ này từ lâu, từng người tách ra trốn chạy.
Đại hoạ đến mỗi người tự bay!
Vương Đằng cười khẩy, vung tay lên.
Từng võ giả cấp Vũ Trụ lập tức xông ra khỏi chiến hạm ở sau lưng Vương Đằng, bao vây lấy tất cả bọn họ, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ.
Sắc mặt của võ giả cấp Vũ Trụ của liên bang Aurant lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng hốt.
Mười mấy võ giả cấp Vũ Trụ, số lượng còn nhiều hơn bọn họ.
Cộng thêm hiện giờ bọn họ đang bị thương nặng, sao có thể đánh lại được?
Loại cảm giác này rất không dễ chịu!
Vì bọn họ là võ giả cấp Vũ Trụ, trước giờ đều là ngồi trên mây cao của liên bang Aurant, đã khi nào rơi vào vực sâu đâu.
Còn bây giờ bọn họ lại đang ở trong vực sâu.
“Ai dám chạy nữa thì đánh gãy ba chân.” Vương Đằng lạnh lùng quát.
“…” Mọi người của liên bang Aurant lập tức ngơ ngác.
Ba chân cái mẹ gì?
Mấy người đàn ông đều đen mặt, vô thức kẹp hai chân lại, cảm thấy dưới đũng lành lạnh.
Còn một võ giả nữ là Thanh Luân thì bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nàng không có ba chân!
Phi, ba chân cái gì? Vương Đằng này tuổi còn nhỏ, không ngờ lại là tên lưu manh!
Nhưng dù nói thế nào bọn họ cũng không dám cử động nữa.
Bên khác, bỗng nhiên An Lan cử động, hộp Thiên Cơ biến thành một vệt sáng màu đen lướt trong hư không, ép một thân hình đi ra.
Bất ngờ chính là Sanlo!
An Lan cười khẩy nhìn hắn, giống như con mèo nhìn con chuột vậy.
“Lão già, còn muốn chạy!” Vương Đằng nhìn Sanlo, châm biếm.
“Vương Đằng, ngươi muốn thế nào?” Sanlo chịu đòn đánh trực tiếp của phi thuyền cấp Giới Chủ Hỏa Hà, hiện giờ trên người cũng bị thương không nhẹ. Hắn vốn muốn nhân lúc lực chú ý của Vương Đằng đều đang ở chỗ nhóm Clotte, nắm bắt cơ hội chạy trốn, không ngờ vẫn bị cường giả cấp Vực Chủ bên cạnh Vương Đằng ép ra ngoài.
“Bỗng nhiên ta phát hiện cứ giết ngươi như vậy thật sự hời cho ngươi quá.” Vương Đằng sờ cằm, nói: “Tội ác mà ngươi đã phạm ở Địa tinh, thì để người của Địa tinh xem xét quyết định đi.”
“Một cường giả cấp Vực Chủ, viện trưởng của tháp Thánh Tinh diễu hành thị chúng, ngươi cảm thấy thế nào? Có phải rất tuyệt không?”
Sắc mặt Sanlo khó coi.
Diễu hành thị chúng!
Hắn là cường giả cấp Vực Chủ, lại phải diễu hành thị chúng trước mặt người dân địa phương của tinh cầu đó!
Rất tuyệt cái mông à!
Lòng dạ của Vương Đằng này ác độc cỡ nào!
Vừa nghĩ đến cảnh kia, hắn đã cảm thấy không rét mà run.
Đám người Clotte cũng sửng sốt, khắp người ớn lạnh, cả người đều thấy không khỏe.
Cái cách ác độc này, người bình thường hoàn toàn không nghĩ ra được!
Vương Đằng này đúng là ác ma!
“Ngươi mơ mộng hão huyền!” Sắc mặt Sanlo vô cùng u ám, tức giận nói.
“Ha, bắt lấy hắn.” Mắt Vương Đằng híp lại, lập tức quát lên.
Đã đến lúc nhổ một đợt lông cừu rồi!
Một lông cừu cấp Vực Chủ vẫn là vô cùng hiếm thấy.
Bây giờ hắn đang vội nâng cao thực lực, một lông cừu cấp Vực Chủ không thể bỏ qua.
Lúc trước bị cơn giận làm váng đầu nên mới muốn lập tức giết đối phương, nhưng bây giờ hắn cảm thấy nhổ lông cừu trước mới là chính đạo, mới là biết tận dụng.