Hai bên giằng co một lát, rồi tiếng nổ cực lớn đột nhiên vang lên.
Đùng đoàng!
Ánh kiếm tan vỡ, tảng đá cũng nổ tung, dư ba của nguyên lực đáng sợ quét ra xung quanh, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ tình hình gì trong ánh sáng dày đặc.
“Không ổn!” Mắt An Lan híp lại, nhìn chằm chằm chỗ nổ kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Một bóng đen khổng lồ xông ra từ trong ánh sáng, rơi về phía bọn họ.
Ánh kiếm vừa rồi vậy mà chỉ chém được hơn nửa tảng đá, chứ chưa hoàn toàn đánh thành mảnh vụn.
“Chết!” Tiếng nói lạnh băng của Sanlo lập tức truyền tới từ bên trên, mang theo sự dữ tợn.
“Mau lùi!”
Ánh mắt An Lan co lại, quát lớn.
“Đừng hoảng, để ta thử xem.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, trên mặt không thấy có chút vẻ hoảng loạn nào.
“…” An Lan.
Ngay sau đó, một chiến kiếm cấp Giới Chủ Hỏa Hà xuất hiện trong tay Vương Đằng, kiếm ý bừng bừng, không gian quanh người lập tức dao động.
An Lan đứng ở bên cạnh, bỗng cảm nhận được điều gì đó, trong lòng không khỏi hiện ra vẻ chấn động.
Đây là kiếm pháp gì? Vậy mà lại gợi lên lực không gian!
Hơn nữa lực không gian này đã là chịu ảnh hưởng của lĩnh vực của hắn!
Răng rắc, răng rắc…
Đột nhiên một tiếng tan vỡ giòn tan vang lên, không gian xung quanh lại vỡ ra từng vết nứt, ngay cả lĩnh vực màu đen vàng của An Lan cũng xuất hiện vết nứt.
Một lực không gian vô hình truyền ta từ trong khe nứt kia quấn lấy ngưng tụ trên trường kiếm trong tay Vương Đằng.
Chớp mắt, một ánh kiếm kỳ lạ vô hình đã ngưng tụ ra.
Không nhìn thấy, không sờ được, nhưng lại có thể cảm nhận được kiếm ý đáng sợ trên chiến kiếm khiến người ta không khỏi toát ra ý lạnh.
“Đây là??” Ánh mắt An Lan ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp trên ánh kiếm này.
Lúc này, tảng đá kia cũng đã đập xuống đỉnh đầu của bọn họ.
“Trảm thần!”
Trong lòng Vương Đằng quát một tiếng, trong mắt như có kiếm ý bùng nổ, trên chiến kiếm trong tay ấp ủ ánh sáng đến cực điểm, cuối cùng chém ra, trực tiếp xé rách hư không, rơi trên tảng đá kia.
Đây là một thức trong ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’!
Đồng thời cũng là thức đầu tiên!
Không Diệt Thần Kiếm quyết tổng cộng có chín thức, mỗi một thức đều rất khó thi triển, càng về sau độ khó càng gia tăng gấp bội. Với cấp bậc nắm bắt ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’ hiện giờ của Vương Đằng, thì cũng chỉ có thể sử dụng thức đầu tiên thôi.
Mà đây là lần đầu tiên hắn thực sự sử dụng chiêu thức của ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’ về mặt ý nghĩa, uy lực mạnh hơn sử dụng ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’ đơn giản rất nhiều.
Đùng!
Tiếng vang lớn truyền ra, ánh kiếm vô hình vô cùng sắc bén, trực tiếp chém tảng đá kia thành hai nửa, sau đó xông thẳng tới chỗ Sanlo.
“Sao có thể?!” Ánh mắt Sanlo co rút kịch liệt, trong lòng chấn động, cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn hoàn toàn không kịp né tránh, mắt nhìn thấy, tốc độ phản ứng của cơ thể lại hoàn toàn không theo kịp, chỉ có thể điều động toàn bộ nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, tạo thành một lồng phòng ngự.
Uỳnh!
Chớp mắt, ánh kiếp đã rơi trên người Sanlo, đánh vỡ lồng ánh sáng nguyên lực bề mặt của hắn, sau đó đánh hắn bay ra ngoài.
Phập!
Một vết kiếm hẹp dài xuất hiện trên ngực của Sanlo, máu tươi phun ra.
“Phụt!” Người hắn ở nửa đường, trong miệng đã phun ra máu tươi, cả người đều uể oải.
Có điều dù sao hắn cũng là võ giả cấp Vực Chủ, sức sống dồi dào, ánh kiếm kia cuối cùng cũng không thể đâm chết hắn.
Sanlo không ngờ hắn cuối cùng lại bị một kiếm của Vương Đằng làm thương nặng, trong lòng vô cùng khó tin.
Vương Đằng kia rõ ràng là võ giả cấp Hằng Tinh, tại sao có thể làm được tới mức này?
Vô số nghi vấn hiện ra trong lòng, Sanlo bị đả kích cực lớn, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Nhưng dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến hắn lấy lại tinh thần, mượn lực đẩy ngược quay người muốn chạy đi, mặt mang vẻ không cam lòng.
“Còn muốn chạy, ngươi cầm tinh con chuột à? An Lan, ngăn hắn lại!” Vương Đằng quát.
“Đệt, thật sự coi ta là cu li à.” Nghe vậy An Lan lấy lại tinh thần từ trong chấn động của kiếm này của Vương Đằng, oán hận trợn mắt nhìn hắn.
Nhưng thấy Sanlo muốn bỏ chạy, hắn vẫn đuổi theo.
Sanlo bị thương nặng, tất nhiên tốc độ không bằng An Lan, chỉ sau hai hơi thở đã bị đuổi kịp.
“Cút ra!”
Sanlo đầu tóc rũ rượi giống như một kẻ thua cuộc phát điên, rống giận rồi vung quyền về phía An Lan.
“Chó cùng rứt giậu.” Mặt An Lan lộ vẻ coi thường, hộp Thiên Cơ biến thành trường kiếm chém ra, đánh lên quyền ấn của đối phương.
Sanlo kêu thảm, quyền ấn bị đánh nát.
Chiến kiếm để lại một vết kiếm trên nắm tay, sâu tới mức có thể thấy cả xương, máu tươi đầm đìa.
Uỳnh!
An Lan liều giết, bùng phát ánh kiếm lạnh thấu xương, bao bọc lấy Sanlo…
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, hắn đã xách Sanlo như chó chết trở về bên cạnh Vương Đằng.
“Xong rồi, tên già này rất giỏi chịu đòn.” An Lan cười nói.
“Ôi, đáng thương quá!” Vương Đăng nhìn dáng vẻ lúc này của Sanlo, cười hì hì nói.
“…” Sanlo vốn muốn giả ngất, nhưng vừa nghe thấy lời của Vương Đằng, cơn giận đã dâng lên, ngẩng phắt đầu, cả mặt đầy máu tương, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng tràn đầy thù hận và căm hờn.
“Ánh mắt này được đấy, ta thích ánh mắt này của ngươi, thật đấy.” Vương Đằng nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một cục gạch… À đúng rồi, là một cái ấn lớn. Hắn cũng không chào hỏi một tiếng đã đập thẳng xuống đầu của Sanlo.
Coong!
Bốp bốp!
“???” Sanlo.
Trong chớp mắt, đầu của hắn kêu lên ong ong, tóc đều dựng cả lên, trong đầu hoàn toàn chưa kịp xoay chuyển.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta đang ở đâu?
Ta là ai?
“Đầu rất cứng, không hổ là cấp Vực Chủ!” Vương Đằng cảm thán, Phiên Lôi ấn trong tay đập xuống liên tấp, chỉ có thể nhìn thấy từng tàn ảnh.
Nói về tốc độ tay, hắn chưa từng thua.
Coong! Coong! Coong!
Lốp bốp!
Lốp bốp!
…
Phiên Lôi ấn liên tiếp đập lên đầu của viện trưởng tháp Thánh Tinh này, ánh điện lập lòe, chưa từng dừng lại.
Lực lôi kiếp ngay cả cường giả cấp Vực Chủ cũng không chịu đựng nổi, râu tóc của Sanlo dựng lên, cả mặt cháy đen, hai mắt bị điện tới trợn trắng, ý thức cũng không còn rõ ràng, rất thê thảm.